- Rốt cục đến lượt Lãnh Thư công tử kiểm tra.
- Thật sự làm cho người ta kích động, các ngươi nói, Lãnh Thư công tử có thể lưu lại vết tích ở độ cao bao nhiêu thước?
- Cũng không dễ nói, nhưng vượt quá năm mươi mốt, sẽ không có vấn đề gì.
- Còn phải nói sao? Lấy thực lực của Lãnh Thư công tử, nếu không thể siêu việt người ngũ quốc mới kêu là ngoài ý muốn.
- Ha hả, hãy chờ xem, tin tưởng nhất định sẽ làm cho chúng ta thất kinh.
Mặc dù không phải chính mình tham gia khảo hạch, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lãnh Thư công tử đứng trước tấm bia đá, rất nhiều cường giả Đại Uy vương triều, trong lòng đã nhiệt huyết sôi trào.
- Xem đi, Lãnh Thư công tử đã xuất thủ.
- Đừng nên bỏ qua.
Đám người nhìn chằm chằm vào tấm bia đá, dường như sợ bỏ qua bất cứ trình tự nào.
Ầm!
Trước mắt bao người, Lãnh Thư công tử đột nhiên phóng lên cao.
- Thân pháp thật đẹp, là thân pháp Huyền cấp thượng đẳng Lăng Tiêu Vân Thiên.
- Nghe nói thân pháp này có thất trọng, là chi bảo trấn viện của Thiên Hành thư viện, một khi tu luyện tới cực hạn, có khả năng mờ ảo như mây, bước đi trên mây.
- Xem dáng vẻ của Lãnh Thư công tử, có lẽ ít nhất đã tu luyện tới cảnh giới đệ ngũ trọng, không giống bình thường.
Đám người chấn động.
Hành gia vừa ra tay, đã biết được hay không.
Lãnh Thư công tử còn chưa động thủ chân chính, chỉ dựa vào thân pháp đã làm nhiều người thán phục.
Trong tiếng than thở kinh ngạc, Lãnh Thư công tử không ngừng bay lên cao.
Hai mươi thước.
Ba mươi thước.
Bốn mươi thước.
Năm mươi thước.
Đến năm mươi thước, Lãnh Thư công tử đã cảm nhận được áp lực đáng sợ cuốn tới, cổ lực lượng này rất mạnh, gần như đè cong vai của hắn.
- Lãnh Vô Song ta, sao lại dừng lại ở địa phương như vậy.
Gầm lên giận dữ, trong cơ thể Lãnh Vô Song xuất hiện một cổ lực lượng.
- Thiên Thư Huyền Công!
Vù vù!
Lực lượng vô hình tăng lên.
Năm mươi lăm thước.
Năm mươi tám thước.
Sáu mươi thước!
Thời điểm Lãnh Thư công tử đột phá sáu mươi thước, sắc mặt hắn biến thành dữ tợn.
Cuối cùng, hắn dừng lại ở độ cao sáu mươi hai thước.
- Không được, áp lực quá lớn, đi lên nữa, ta rất có thể sẽ không thừa nhận được uy áp này, đến lúc đó, không cách nào lưu vết trên tấm bia đá, vậy thì phiền toái.
Gầm lên một tiếng.
Trong tay Lãnh Thư công tử xuất hiện một thanh bảo phiến huyền băng, ra sức đánh về phía trước.
Răng rắc!
Ánh sáng lạnh lập loè, tấm bia đá phía trước xuất hiện một dấu vết, mà Lãnh Thư công tử lại rơi xuống đất.
- Sáu mươi hai thước.
- Cái thành tích này, quả thực nghịch thiên, không hổ là ba đại thiên kiêu Huyền Châu chúng ta, so với người ngũ quốc lúc trước, cao hơn không chỉ mười thước.
- Ha ha ha, ta đã nói, phế vật ngũ quốc làm sao có thể so sánh với thiên tài Đại Uy vương triều.
Nhìn thấy Lãnh Vô Song trầm ổn rơi xuống, mọi người hưng phấn nghị luận ầm ỉ, đây mới là thành tích thật sự.
Mà bản thân Lãnh Vô Song lại lắc đầu.
Hắn cho rằng mình ít nhất tiếp cận bảy mươi thước, đáng tiếc, không có thể đạt đến.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Hoa Thiên Độ cùng Đế Thiên Nhất.
Không biết thành tích hai người bọn họ sẽ như thế nào.
Còn như Tần Trần, đã bị xem nhẹ.
- Ba ba ba!
Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, Đế Thiên Nhất cười nói:
- Không tệ, không tệ, lại thay đổi thành tích, sáu mươi hai thước, ha hả, so với các võ giả khác là không tệ, Lãnh Vô Song ngươi có thể kiếm được thành tích như thế, quả là danh xứng với thực.
Đế Thiên Nhất làm như đang khen Lãnh Vô Song, giọng nói lại làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Cái gì gọi là so sánh với võ giả khác là không tệ?
Lời này rõ ràng đang nói, Lãnh Vô Song chỉ xứng với võ giả bình thường?
- Có bản lĩnh đi lên thử hư thực, chỉ nói bằng mồm thì tài ba gì.
Lãnh Vô Song hừ lạnh một tiếng, bị truyền tống sang một bên.
Vù vù!
Một tia sáng bao phủ Hoa Thiên Độ.
Hoa Thiên Độ sớm có chuẩn bị, chậm rãi đi tới trước tấm bia đá.
- Đến lượt Lưu Tiên Tông tử Hoa Thiên Độ, không biết hắn có thể lưu dấu vết ở độ cao bao nhiêu thước?
Đám người hiếu kỳ, im lặng chờ đợi.
Tất cả mọi người biết, thành tích của Hoa Thiên Độ, tất nhiên sẽ không kém, nhưng so với Lãnh Vô Song, ai thắng ai yếu lại không tiện nói.
Sưu!
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Hoa Thiên Độ giống như đại bằng giương cánh bay lên trời cao.
Ba mươi thước.
Bốn mươi thước.
Năm mươi thước.
Sáu mươi thước.
- Đến sáu mươi thước...
Mọi người đang khẩn trươn.
Chỉ thấy sắc mặt Hoa Thiên Độ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, hắn không ngừng bay lên cao.
Sáu mươi mốt.
Sáu mươi hai.
Sáu mươi ba.
Cuối cùng hắn lưu lại một quyền ở vị trí sáu mươi ba thước, sau đó lại rơi xuống.
- Sáu mươi ba thước!
- Còn cao hơn Lãnh Vô Song hai thước.
- Không hổ là Lưu Tiên Tông tử!
Nhìn thấy thành tích này, Hoa Thiên Độ hơi xả hơi, nhìn vẻ ngoài không có gì, kì thực chân lực trong cơ thể đã thoát lực.
Rất rõ ràng nếu hắn tiếp tục đi lên, rất có thể sẽ bị uy áp kinh khủng đánh bay ra ngoài, không có năng lực lưu lại dấu vết.
- Đáng ghét!
Đứng quan sát bên ngoài, Lãnh Vô Song xiết chặt hai đấm, ánh mắt dữ tợn.
- Sáu mươi ba thước, không tệ, không tệ, xem ra kế tiếp đến lượt ta.
Đế Thiên Nhất tùy tiện, thần sắc kiêu ngạo.
Tia sáng hạ xuống, cũng bao phủ hắn vào trong.
Bạch!
Ánh mắt mọi người nhìn thấy Đế Thiên Nhất cất bước đi tới phía dưới tấm bia đá.
- Lên!
Hắn giống như quả đạn pháo bay lên cao.
Bốn mươi thước!
Năm mươi thước!
Sáu mươi thước!
Hắn còn tiếp tục bay lên cao.
Tốc độ cực nhanh, khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Sau sáu mươi thước, tốc độ của hắn đã chậm lại.
Không ngừng tiến lên phía trước.
Sáu mươi mốt!
Sáu mươi hai!
Sáu mươi ba!
Chờ vượt quá sáu mươi thước, Đế Thiên Nhất mới biết được vậy áp lực của tấm bia đá kinh khủng bao nhiêu.
Ùng ùng!
Uy áp giống như hồng thủy đổ xuống, Đế Thiên Nhất cảm thấy hít thở cũng khó khăn, trái tim đập loạn, mỗi một lần trái tim đập mạnh, máu trong cơ thể cũng biến thành nặng nề.
Đáng sợ nhất, uy áp này đến từ linh hồn, hắn có cảm giác không thở nổi, giống như bị trấn áp trong vực sâu vô tận.
- Không được, mới sáu mươi ba thước, ta làm sao có thể buông tha.
Gương mặt Đế Thiên Nhất biến thành dữ tợn, ban nãy đã mạnh miệng, vạn nhất không sánh bằng Hoa Thiên Độ, chẳng phải sẽ bị người ta cười rụng răng?
Thời khắc mấu chốt, hắn hít sâu một hơi, sau khi tiến lên một thước, lúc này mới không kịp chờ đợi điểm ra một chỉ.
Hưu!
Chỉ phong lưu lại một vết mờ trên tấm bia đá, ngay sau đó hắn bay ra ngoài.
Đùng!
Đế Thiên Nhất rơi xuống đất, hai chân như nhũn ra, hắn cảm giác toàn thân suy yếu.
- Khái khái, thấy không, Bản thiếu nói qua sẽ siêu việt các ngươi, làm rất dễ dàng.
Đứng lên, Đế Thiên Nhất làm ra vẻ ung dung, tiêu sái nói ra.
Kì thực hai chân như nhũn ra, hắn sắp đứng không vững.
Thầm nghĩ trong lòng: Suýt nữa đã bị loại, nếu không thể lưu lại dấu vết trên tấm bia đá, chẳng phải càng mất mặt hay sao.