Tại sao có thể như vậy?
Vào lúc này, tất cả mọi người sửng sốt.
Khí thế của Lý Thành lúc trước không giống bình thường, trường thương màu đen là thép tinh luyện lại ngưng tụ cương khí, cũng rất đáng sợ, đủ để xuyên kim phá thạch
Đừng nói là một khối bia đá, cho dù là một khối cương thiết cũng bị đâm ra một cái động, thế mà không thể lưu lại vết tích trên tấm bia đá?
Chuyện này...
Đám người vây xem rung động, vẻ mặt khó tin.
- Không được, không có khả năng? !
Lý Thành cũng lắc đầu, sắc mặt không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không tin tưởng lấy thực lực của mình, thế mà không thể lưu lại một chút dấu vết nào.
Nhưng.
Kết quả khảo hạch sẽ không thay đổi vì ý chí của hắn.
Vù vù!
Một cổ lực lượng vô hình ập đến, cũng truyền tống Lý Thành ra ngoài.
- Kế tiếp!
Sau đó, bóng người màu đen lãnh đạm nói ra.
Thiên tài sau Lý Thành lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Lúc đầu hắn cho rằng sẽ dễ dàng lưu lại dấu vết trên tấm bia đá, hiện tại xem ra, cũng không đơn giản.
Điều chỉnh khí tức một chút, hắn cắn răng tiến vào phạm vi uy áp.
Sưu!
Hai chân hắn giẫm lên mặt đất, ánh mắt người nhìn chằm chằm vào lưu vết thạch bi, chân khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, thân thể phóng lên cao.
Tất cả mọi người đứng tại chỗ, tất cả đều tử tử theo dõi hắn.
Từ đó có thể thấy được, bởi vì Lý Thành thất bại lúc nãy, những người này đã tập trung cao độ, hơn nữa động tác rất trầm ổn, làm đâu chắc đấy, cũng không có bất cứ liều lĩnh gì.
Mấy giây sau, người này đã đi tới chỗ cao mười thước.
- Đi!
Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén, quát lớn một tiếng quát lớn, trên đôi thiết quyền tỏa ra kim quang sáng ngời, giống như một mặt trời màu vàng óng chói chang, ngưng tụ đại nhật quang huy kinh khủng, sau đó đánh thẳng vào vách đá màu đen.
- Ầm!
Mặt trời va chạm với thạch bi màu đen, trong bia đá kia ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh người, đột nhiên bạo phát, trong nháy mắt đã đánh văng mặt trời, hóa thành tiêu sáng như phong bạo và biến mất trong hư không.
Trên tấm bia đá đen kịt không có bất kỳ vết tích lưu lại, trơn bóng như mới.
- Không được!
Sắc mặt người kia tái nhợt như tro tàn, đang muốn xuất thủ lần nữa, nhưng một cổ lực lượng ập tới, cũng đánh hắn bay ra ngoài.
- Thất bại, lại thất bại.
Tất cả mọi người nhìn đối phương rớt xuống đất, sắc mặt người nọ uể oải, tâm tình của bọn họ lại ngưng trọng.
Đặc biệt là những thiên tài tham gia khảo hạch càng căng thẳng.
Lúc đầu, bọn họ cho rằng lưu lại vết tích trên tấm bia đá là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng thiên tài phía trước liên tiếp thất bại, đã làm cho bọn họ thanh tỉnh, khảo hạch vòng thứ ba cũng không đơn giản.
- Thạch bi màu đen này làm bằng tài liệu gì, tại sao lại cứng như thế?
- Dù ba người lúc trước chỉ có tu vi Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng ở Huyền Châu ta, cũng không phải hạng người vô danh bừa bãi, bằng không cũng không có khả năng thông qua hai đợt khảo hạch trước, vậy mà không có năng lực lưu lại vết tích trên tấm bia đá?
- Chẳng lẽ nhất định phải chân lực mới có thể giữ lại vết tích?
Đám người xao động, đặc biệt một ít võ giả tu vi mới Thiên cấp hậu kỳ, sắc mặt bọn họ càng sầu thảm.
Ba người trước bất lợi khiến cho bọn họ hiểu rõ, muốn lấy tu vi Thiên cấp hậu kỳ lưu lại vết tích, đó là chuyện không có khả năng.
- Ha hả, khảo hạch khó một ít cũng tốt, ít nhất cũng có thể đào thải một ít kẻ thật giả lẫn lộn.
- Tu vi không đủ, mặc kệ lúc trước bộc lộ tài năng như thế nào đi nữa, cũng khó tránh được kết quả bị loại bpr.
- Ha hả, tu vi chưa tới Huyền cấp cũng dám tranh phong thi đấu lôi đài Cổ Nam Đô? Buồn cười!
Trong đám người, chỉ có Đế Thiên Nhất cùng ba đại thiên kiêu vẫn giữ nụ cười nhạt, chưa từng đặt khảo hạch lần này vào lòng.
Bọn họ cho rằng mình hoàn toàn có thể lưu lại vết tích trên tấm bia đá, thậm chí sẽ biểu hiện kinh người.
- Kế tiếp.
Vù vù!
Một tia sáng trắng bao phủ một tên thiên tài Đại Uy vương triều tu vi Huyền cấp sơ kỳ.
- Đến lượt ta sao?
Thiên tài nọ mặc huyền bào, khuôn mặt anh tuấn, trên trán có anh khí bừng bừng tỏa ra.
Mặc dù phía trước đã có ba người thất bại, nhưng trong ánh mắt hắn lại không nhìn ra chút dấu vết sợ sệt nào.
Ngược lại càng có tự tin nồng nặc.
Hô!
Thân hình hắn giống như một cơn gió, lướt vào màu đen trước tấm bia đá, tốc độ cực nhanh, nhanh như tia chớp.
- Người này là Vô Tướng Tông Thiên Thanh Phong.
- Hai mươi tuổi, đột Phá Huyền cấp, hiện tại đã qua một năm, tu vi đã đạt đến Huyền cấp sơ kỳ đỉnh phong.
- Nếu tu vi của hắn cũng không thể nào lưu lại dấu vết trên tấm bia đá này, có lẽ tuyển thủ thông qua lác đác không có mấy.
Bên ngoai Cổ Nam Đô, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Thiên Thanh Phong.
Đều trước mắt không có một người nào thành công, không thể không khiến người ta khẩn trương, lo lắng.
Lúc này Thiên Thanh Phong đã phóng lên cao.
Sau khi hắn đạt tới độ cao mười thước, chẳng những không có dừng lại, ngược lại còn tiếp tục nâng cao.
Hả? !
Mọi người nhíu mày, trên mặt lộ ra thần thái bất ngờ.
Ba người trước không có tư cách lưu lại dấu vết ở độ cao mười thước, dù tu vi Thiên Thanh cao hơn ba người khác, mạnh hơn một đoạn, nhưng không nghĩ lưu dấu vết tại độ cao mười thước, hắn còn nghĩ tiếp tục đi lên, có quá lỗ mãng không?
Nhưng lúc này, trong lòng Thiên Thanh Phong lại không có chút gợn sóng nào.
- Thiên Thanh Phong ta chính là thiên tài Vô Tướng Tông, nếu ta lưu dấu vết tại độ cao mười mét mới là mất mặt, mục tiêu của ta ít nhất là hai mươi thước.
Ánh mắt hắn bình thản nhưng trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.
Thế nhưng, thời điểm hắn bay tới độ cao mười lăm mét, thân hình bị kiềm hãm, gương mặt biến sắc.
Uy áp kinh khủng tăng cường lên giới hạn cực cao.
- Không được.
Hắn kinh hãi, giờ này khắc này, hắn cố gắng ổn định cảm xúc.
- Không thể lại tiến lên phía trên.
Thời khắc nguy cấp, Thiên Thanh Phong không dám tiếp tục hướng lên trên, điên cuồng vận chuyển chân lực trong cơ thể, trong nháy mắt đã ngưng tụ vào một điểm.
- Vù vù!
Tay phải hắn tỏa ra khí tức kinh người, giống như một Phật Đà hiển lộ ngón tay phía chân trời, muốn điểm hóa chúng sinh.
- Vô Tướng Kiếp Chỉ!
Ầm!
Một chuỗi hình ảnh ngón tay tầng tầng lớp lớp đánh tới, không khí bị nổ tung giống như bị xuyên thủng.
Sau một khắc, hắn bị đánh bay và rơi xuống quảng trường.
- Xôn xao!
Đám người náo động.
- Lưu lại, lưu lại vết tích.
- Vô Tướng Kiếp Chỉ, là bí tịch truyền tông của Vô Tướng Tông, uy lực vô hạn, đúng là không giống bình thường.
Vô số người kích động, Thiên Thanh Phong đã lưu lại dấu vết, so sánh với chung quanh lại rất tầm thường, nhưng ít ra, hắn thật sự lưu lại vết tích ở độ cao mười lăm thước.
- Lưu lại vết tích, khảo hạch thông qua.
Cùng lúc đó, một tia sáng trắng bao phủ Thiên Thanh Phong, cũng truyền tống hắn sang địa phương khác.
Toàn trường oanh động.