- Xảy ra chuyện gì?
- Vừa rồi đã phát sinh cái gì?
- Vì sao Chương Khả còn không có xuất thủ, đã bị đánh bay?
Vào lúc mọi người náo động, đôi mắt mở ra, thần thái trên mặt đầy vẻ khó tin.
Bọn họ tự tin vào Chương Khả, thế mà đối phương đã bị đánh bay dù còn chưa kịp xuất thủ, đã phát sinh cái gì?
Rất nhiều cường giả Đại Uy vương triều bên ngoài Cổ Nam Đô đều kinh ngạc đến ngây người.
Các thiên tài còn lại trên quảng trường đều hoảng sợ, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì hoàn toàn không hiểu phát sinh cái gì.
Chỉ có Chương Khả, tâm trạng phiền muộn và sợ hãi.
Vì khoe khoang thân pháp trước mặt nhiều người, hắn lúc trước ra sức xông lên phía trước, chỉ muốn bay lên cao hơn những người khác mới lưu lại vết tích.
Nhưng làm sao cũng không ngờ tới, uy áp trên tấm bia đá màu đen cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi, địa phương càng cao, uy áp càng mạnh.
Hắn không có ngờ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị đánh bay ra ngoài.
Sau khi rơi xuống, tâm thần sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía bóng người màu đen.
Gần như đồng thời, một tia sáng trắng bao phủ lấy hắn.
- Không thể lưu vết trên lưu vết thạch bi, loại bỏ.
Bóng người màu đen lạnh lùng nhìn Chương Khả, ù ù lên tiếng.
- Không được... Lại cho ta một cơ hội, ta vừa rồi không có chuẩn bị tốt...
Chương Khả sợ hãi, vội vàng la lớn.
Thế nhưng, tia sáng trắng đã bao phủ lấy hắn, vù vù một tiếng, hắn đã bị truyền ra khỏi Cổ Nam Đô thành, cũng té xuống mặt đất.
- Mỗi người các ngươi chỉ có một cơ hội, nên nắm chắc thật tốt.
Bóng người màu đen lãnh đạm lên tiếng.
Bên ngoài Cổ Nam Đô, Chương Khả tức giận sắc mặt trắng bệch, phiền muộn suýt thổ huyết.
Sớm biết như vậy, hắn lúc nãy giả trang bức làm gì, trực tiếp lưu dấu vết ở độ cao mười thước không phải tốt hơn hay sao?
Mà lúc này, sau khi hắn bị loại bỏ, rất nhiều cường giả đều xúm lại hỏi lúc nãy xảy ra cái gì.
- Cái này...
Chương Khả do dự, lắp bắp, ánh mắt lập loè, hiển nhiên không muốn nói rõ chân tướng để kẻ sau có thời gian chuẩn bị.
- Là uy áp!
Nhưng vẫn có người tỉ mỉ hồi tưởng, phát hiện mánh khóe, trầm giọng nói:
- Uy áp trên tấm bia đá màu đen cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi, mà là khoảng cách càng cao, uy áp càng lớn.
Vừa có kết luận này, mọi người bừng tỉnh.
Tỉ mỉ nghĩ lại, đúng là như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, các tuyển thủ trên sân đều cảnh giác, mỗi người vô cùng khẩn trương.
Không có ai chú ý tới, Tần Trần trong đám người, trong ánh mắt hắn lộ ra thần thái mưng như điên.
- Khảo hạch lần thứ ba nhìn như tùy ý, kì thực mỗi một lần đều có dụng ý đặc biệt.
- Vòng thứ nhất, khảo hạch chân lý võ đạo, chỉ xem võ giả lĩnh ngộ chân lý võ đạo, lĩnh ngộ vận dụng chân khí.
- Đợt thứ hai, khảo hạch đại trận uy áp, ngoài mặt khảo hạch cường độ thân thể và nghị lực của võ giả, trên thực tế cũng tiến hành rèn luyện thân thể cho võ giả tham gia.
- Mà vòng thứ ba, ngoài mặt là lưu vết thạch bi là khảo hạch trở ngại mọi người, nhưng trên thực tế, chắc là lợi dụng uy áp lưu vết thạch bi tiến hành rèn luyện linh hồn võ giả.
- Cổ Nam Đô, đúng là đáng sợ, có thể lợi dụng phương pháp bực này tăng cường linh hồn võ giả, lưu vết thạch bi này là bảo vật gì?
Tần Trần khiếp sợ, chợt kinh hỉ.
Vào lúc các võ giả trên quảng trường nghiên cứu cách chống lại uy áp, nhưng hắn lại tận lực phóng thích linh hồn lực bản thân, thử nghiệm rèn luyện dưới uy áp này.
Chỉ cần, linh hồn được rèn luyện, tự nhiên không sợ uy áp ảnh hưởng, càng dễ dàng lưu lại dấu vết trên tấm bia đá.
- Tên thứ hai.
Lúc này, sau khi Chương Khả bị loại bỏ, rất nhanh, tuyển thủ thứ hai bị chọn trúng.
Cùng là thiên tài Đại Uy vương triều, một thân tu vi cũng đạt tới Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong.
Có tiền lệ Chương Khả lúc trước, người nọ không dám khinh thường, đi tới trước tấm bia đá màu đen, sắc mặt ngưng trọng.
- Là người Hắc Ngu Thành Thương Vương Lý gia.
- Người này tên là Lý Thành, thiên phú không tệ, nghe nói hắn có thương pháp thông thiên, đã có ba thành hỏa hậu.
- Nghe đồn hắn từng dùng một thương đâm chết ba tên võ giả Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong, thực lực bất phàm.
Đám người không ngừng nghị luận.
- Ta có vấn đề.
Lý Thành đi tới tấm bia đá màu đen trước, hắn vẫn chưa trực tiếp xuất thủ, mà là trầm giọng nói ra.
- Nói!
Bóng người màu đen cúi đầu, phát ra tiếng nói rất lớn.
- Có thể sử dụng vũ khí hay không?
Lý gia, lấy thương pháp nổi tiếng, đáng sợ nhất chính là thương pháp, nếu không còn cách nào thi triển thương pháp, như vậy thực lực của hắn sẽ giảm bớt hơn một nửa.
Việc này không chỉ một mình Lý Thành quan tâm, những thiên tài chủ tu vũ khí cũng quan tâm.
- Có thể.
Bóng người màu đen nói, các võ giả chủ tu vũ khí đều thở phào một hơi.
- Được!
Sau khi đạt được đáp án khẳng định, sắc mặt Lý Thành nghiêm túc, nhìn chằm chằm lưu vết thạch bi, thân thể xông lên phía trước.
Sưu sưu sưu!
Sau khi hắn tiến vào phạm vi thạch bi, thân thể đã biến mất, mọi người biết, đây là bởi vì hắn bị uy áp của bia đá ảnh hưởng, nhưng rất nhanh, người này đã điều chỉnh trạng thái, hắn giống như một con báo nhanh nhẹn, chỉ tiến lên vài bước đã xuất hiện trước vị trí mình sẽ lưu dấu vết.
- Lên!
Hắn quát một tiếng, thân thể bay lên như chim én, thân hình mờ ảo, mềm nhẹ không gì sánh được, trong nháy mắt đã bay tới một vị trí ở độ cao mười thước trên lưu vết thạch bi, giống như lá cây bay bay.
- Động tác thật đẹp.
- Lực bộc phát hoàn mỹ.
- Thật kinh người.
Không ít người cảm thán lên tiếng.
Trong khảo hạch vòng thứ nhất và thứ hai của Cổ Nam Đô, khảo hạch đều là trụ cột của võ giả, vì vậy lực chiến đấu chân chính của các thiên tài đều không thể hiện ra.
Mà vòng thứ ba, lại có thể kiểm tra thân pháp và thực lực của một tên tuyển thủ, rất trực quan.
- Mau nhìn, hắn sắp lưu danh trên tấm bia đá.
Trong tiếng than thở kinh ngạc, trong tay Lý Thành chợt xuất hiện một thanh trường thương màu đen, trường thương toàn thân đen thui, là thép tinh chế tạo thành, toả ra màu kim loại sáng bóng.
Ầm!
Một cổ khí tức đáng sợ tuôn ra trên người Lý Thành, trên trường thương giống như có một ngọn lửa màu đen cuồn cuộn, không ngừng sinh ra một cơn gió lốc.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào trường thương trong tay Lý Thành.
Ầm!
Âm thanh như sấm sét, Lý Thành đâm ra một thương, thương ảnh huyễn hóa ra long quyển màu đen, trên đầu thương, đột nhiên sinh ra khí kình màu đen xoay tròn, cũng đánh mạnh vào lưu vết thạch bi.
Ầm!
Trong cái nhìn của mọi người, trường thương như cơn lốc đâm vào lưu vết thạch bi, đột nhiên nổ mạnh, tứ phân ngũ liệt trong khoảnh khắc, biến mất trong vô hình.
Trái lại lưu vết thạch bi không có một chút dấu vết.
- Làm sao có thể?
Thân thể bị lực phản chấn đẩy bay ngược, Lý Thành kinh ngạc nhìn vết lưu vết thạch bi không có chút dấu vết nào, trong ánh mắt hắn mang theo thần thái không tin.
- Không thể lưu vết trên bia đá, loại bỏ!
Giọng nói lạnh như băng của bóng người màu đen vang lên, giống như tử thần phán quyết.