Vũ Thần Chúa Tể

Chương 43: Tử thủy tinh

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy tử thủy tinh cũng có thể sản sinh hào quang thanh tẩy, nhưng căn bản không có cách nào kích phát huyết mạch trong người võ giả, nói cách khác, bất luận võ giả nào cũng không thể thức tỉnh huyết mạch bằng cách thông qua viên thủy tinh này. Đồng thời cho dù là võ giả đã thức tỉnh huyết mạch cũng không thể triển lộ ra huyết mạch của mình bằng viên thủy tinh này.

Kết hợp với tình huống lúc trước, giờ đây Tần Trần đã tỉnh ngộ, tên Cẩu Húc này đã bị Triệu Phượng thu mua.

Lòng dạ thật ác độc, Triệu Phượng rõ ràng đã trục xuất mình và mẫu ra khỏi gia tộc, vậy mà còn không muốn tha cho mình, thật quá đáng.

- Hừ, chỉ một viên tử thủy tinh đã muốn làm cho mình không cách nào thả ra khí tức huyết mạch, vậy cũng quá khinh thường mình rồi.

Mắt thấy thanh tẩy đã sắp kết thúc, Tần Trần bỗng nhiên nở nụ cười nhìn về phía Cẩu Húc.

Ánh mắt rất nhiều người lúc này đều tập trung ở trên người Tần Trần, thấy thanh tẩy sắp kết thúc mà Tần Trần vẫn không lộ ra chút khí tức huyết mạch nào, không nhịn được lắc đầu thở dài, nhưng đột nhiên lại nhịn thấy nụ cười không tên của Tần Trần.

Sau đó...

Vù!

Một ánh sáng xanh thẳm tỏa ra trên thủy tinh cầu trong tay Tần Trần. Tia sáng kia ban đầu yếu ớt, nhưng trong nháy mắt đã trở thành chói mắt, lam quang sáng chói hầu như biến thành một vầng thái dương chói chang, đâm ra tứ phía khiến cho nhiều người không thể mở mắt.

Bùm bùm!

Một tia chớp lưu chuyển trong thủy tinh màu lam, bùng nổ ra một luồng khí tức kinh người.

- Rào!

Thời khắc này, trong nháy mắt toàn trường ồ lên, tất cả mọi người đều lâm vào ngây dại.

- Ông trời ơi, hắn lại thức tỉnh thật rồi?

- Trong lúc nghi thức sắp kết thúc vậy mà thức tỉnh rồi?

- Đây là huyết mạch gì thế, quá chói mắt.

- Lực lượng lôi đình, là huyết mạch hiếm có.

Thời khắc này, tất cả mọi người trên sân đều dại ra, lâm vào trong chấn động.

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Tần Trần căn bản không có cách nào thức tỉnh huyết mạch. Nhưng không ngờ ở thời khắc cuối cùng của nghi thức thanh thẩy, Tần Trần lại lộ ra khí tức huyết mạch, trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người chấn động.

Trong đó khiếp sợ nhất là đám người Cẩu Húc, từng người đều trợn to hai mắt, giống như gặp quỷ.

- Không thể, hắn làm sao có khả năng thức tỉnh huyết mạch được, rõ ràng là ta đã động tay động chân trên thủy tinh cầu, sao lại...

Cẩu Húc trừng mắt như mắt cá chết, đầu óc choáng váng.

Tần Phấn trước còn cười ha ha, giờ như nuốt phải con ruồi, cũng trợn to mắt, lộ ra vẻ kinh dị.

Sao lại có thể có chuyện đó được?

Triệu Phượng trợn trừng mắt phượng, nhìn Tần Dũng cả giận nói:

- Tần Dũng, chuyện này rốt cuộc là sao?

Tần Trần đầu đầy mồ hôi lạnh, lau thế nào cũng không hết, nơm nớp lo sợ nói:

- Phu nhân, thuộc hạ cũng không biết nữa, rõ ràng là tên Cẩu Húc kia đã đáp ứng thuộc hạ rồi, đồng thời còn thề son sắt, nhưng...

- Nhưng cái gì?

Triệu Phượng cắn răng, vẻ mặt âm trầm đáng sợ, sát khí đằng đằng nói:

- Chỉ có chút chuyện nhỏ thế mà làm không được, còn cần ngươi làm chi?

- Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng!

Tần Dũng hoảng sợ nói.

Tần Nguyệt Trì nhìn Tần Trần cả người quấn quanh lam quang, khóe mắt lăn xuống hai hàng thanh lệ, trong lòng mừng rỡ, lẩm bẩm nói:

- Phá Thiên, chàng thấy không? Hài nhi chúng ta thức tỉnh huyết mạch, nó làm được rồi.

Linh Võ Vương Tiêu Chiến cười nói với Chử Vĩ Thần:

- Chử viện trưởng, Thiên Tinh Học Viện không hổ là đệ nhất học viện của Đại Tề Quốc, học viên vẫn ưu dị như thế.

Chử Vĩ Thần cười ha ha nói:

- Linh Võ Vương quá khen rồi.

Tuy nói vậy, nhưng nội tâm lại khá mừng rỡ, nếu Tần Trần thật bị trục xuất khỏi học viện, hắn là viện trưởng cũng chẳng sáng lạn gì. Cuối cùng cũng may mà không phụ kỳ vọng.

Chỉ là khí tức huyết mạch trên người Tần Trần luôn làm cho hắn cảm giác quen thuộc, tựa hồ đã từng thấy ở nơi nào đó cách đây không lâu.

Tiêu Chiến, Chử Vĩ Thần cũng có cảm giác như thế, nhưng không nhớ rõ là đã cảm nhận qua nơi nào, đành phải lắc đầu, cho rằng mình bị ảo giác.

Tần Trần đi xuống đài cao, Lâm Thiên và Trương Anh hét lên hưng phấn:

- Ha ha, Tần thiếu, rốt cuộc ngươi thành công rồi. (*Con tác này lúc Tần thiếu, lúc Trần thiếu, nhưng vẫn là một nhen mọi người)

- Ta nói với thiên phú của Tần thiếu thì sao có khả năng không thức tỉnh huyết thống được chứ.

- Huyết mạch lôi quang, đây chính là huyết mạch hiếm có, Tần Phấn, bây giờ ngươi còn muốn nói gì nữa không?

Tần Phấn phục hồi lại tinh thần, hừ lạnh nói:

- Hừ, bất quá chỉ thức tỉnh một huyết mạch nhất phẩm rác rưởi, có gì mà vui vẻ chứ.

Tần Phấn nói xong lời này liền cảm thấy lạnh cả người, chỉ thấy không ít học viên ở chung quanh đều trợn mắt nhìn chằm chằm lại. Trong số này, tuyệt đại đa số chỉ thức tỉnh được huyết mạch nhất phẩm.

Tần Trần lạnh nhạt nói:

- Tần Phấn, đừng quên giao kèo của ta và ngươi.

Tần Phấn biến sắc, cả người lùi về sau.

- Ha ha, Tần Phấn, ngươi chắc là không muốn quỵt nợ chứ hả?

Trương Anh cười nhạo, lớn tiếng nói:

- Vừa nãy có rất nhiều người nghe được chuyện đánh cược giữa ngươi và Tần thiếu, cường giả Vương Đô đều ở đây, coi như quỵt nợ thì phải nhận hậu quả nha.

Tần Phấn nhìn rất nhiều ánh mắt đùa bỡn ở chung quanh, đột nhiên nội tâm trùng xuống.

Lời hứa của võ giả đáng giá nghìn vàng, nếu hắn nuốt lời thì sợ sau này ở Vương Đô sẽ không có ai tôn trọng hắn.

Trừng mắt hung tợn nhìn Cẩu Húc, trong ánh mắt mọi người, Tần Phấn đành phải học tiếng chó sủa, sau đó phẫn nộ và xấu hổ hô lớn:

- Ta là ngu ngốc.

Dẫn đến một trận cười vang.

- Ha ha ha, Tần Phấn, không ngờ ngươi cũng biết mình như thế nào, biết mình ngu ngốc, ha ha.

Lâm Thiên và Trương Ánh cười to nói.

- Các ngươi đợi đó cho ta.

Tần Phấn nghiến răng nghiến lơi, vẻ mặt đỏ lên, bị mọi người cười nhạo khiến cho hắn hận không thể tìm một khe nứt chui xuống.

Chuyện này đối với các thế gia quyền quý Vương Đô mà nói chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ở kỳ đại khảo của Thiên Tinh Học Viện. Mọi người chỉ nở nụ cười, sau đó không để trong lòng.

Sau khi thức tỉnh thanh tẩy, là võ đấu.

Võ đấu tổng cộng chia làm ba vòng.

Vòng thứ nhất: Sát hạch lực lượng.

Vòng thứ hai: Đấu sàng lọc.

Vòng thứ ba: Đấu võ đài.

Đệ tử tham gia đại khảo cuối năm có tổng cộng hơn ngàn người. Nếu như từng người đều phải tỷ thí với nhau thì có đánh mấy ngày cũng không đánh xong.

Bởi vậy mà vòng thứ nhất sát hạch lực lượng và vòng thứ hai đấu sàng lọc chính là nhanh chóng chọn ra một phần đệ tử có thực lực để tiến vào vòng cuối đấu võ đài.

Chỉ có học viên thông qua sát hạch lực lượng và đấu sàng lọc thì mới có thể tham gia vòng cuối cùng.

Rất nhanh võ đấu đã bắt đầu.

Vòng thứ nhất: Sát hạch lực lượng.

Trên quảng trường bày ra hai mươi thanh trường cung nặng kinh người, mỗi một chiếc đều nặng năm mươi thạch.

Cách đó năm mươi mét còn bày một loạt bia ngắm tinh cương.

Vòng sát hạch thứ nhất này yêu cầu học viên phải kéo ra trường cung nặng năm mươi thạch, đồng thời bắn trúng bia ngắm tinh cương ở đằng xa, tên phải ở trên bia mới tính điểm.

Rất nhanh nhóm học viên đầu tiên gồm hai mươi tên lên đài.

Mỗi một học viên vẻ mặt đều rất nghiêm tục, dồn dập cầm trường cung lên, cảm xúc nặng nề làm cho ai cũng không dám sinh ra lòng khinh thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️