Vũ Thần Chúa Tể

Chương 42: Đánh cược

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi suy nghĩ một chút, Cát Hồng trầm giọng nói:

- Được, Tần Trần, nếu ngươi nói mình đã thức tỉnh huyết mạch rồi, thì có thể tham gia vào nghi thức của những học viện đã thức tỉnh. Chỉ cần trong người có chút khí tức huyết mạch nào, thì ngươi sẽ thông qua sát hạch. Nhưng nếu ngươi không thức tỉnh huyết mạch, lại còn phá hoại trật tự đại khảo cuối năm, lão phu sẽ khai trừ ngươi ở trước mặt mọi người.

Giọng nói của Cát Hồng nghiêm khắc, tiếng vang như chung đồng.

Tần Trần chắp tay nói:

- Vâng!

Tần Phấn nhìn Tần Trần đi vào trong quảng trường, không kìm được cười nhạo nói:

- Cát Phó viện trưởng thật nhân từ, Tần Trần rõ ràng là muốn nói láo cho qua chuyện, vậy mà còn cho hắn cơ hội, tên phế vật này có thể thức tỉnh huyết mạch mới là chuyện lạ.

Tần Trần dừng bước, quay đầu nói:

- Tần Phấn, ngươi luôn miệng nói ta nói láo cho qua chuyện, vậy dám đánh cược với ta không?

- Đánh cuộc, đánh cược cái gì?

- Nếu ta không thức tỉnh huyết mạch, thì kết thúc thanh tẩy sẽ mặc ngươi xử trí, nhưng nếu như ta đã thức tỉnh huyết mạch, chỉ cần ngươi học vài tiếng chó sủa, ở trên quảng trường hô to mình ngu ngốc là được, như thế nào?

- Hừ, ngươi mới là ngu ngốc!

- Thế nào, ngươi không dám sao?

Tần Trần tự tiếu phi tiếu nói.

- Ta không dám?

Nụ cười của Tần Trần khiến cho Tần Phấn tức giận, hắn lặng lẽ nhìn Cẩu Húc, nội tâm bình tĩnh lại, cười lạnh nói:

- Nếu ngươi đã muốn tìm chết, ta sẽ thành toàn ngươi.

- Ha ha, có nhiều người đang nhìn, Tần nhị công tử đừng có nuốt lời nha.

Tần Trần cười lạnh đi lên quảng trường.

Trải qua sự việc quanh co của Tần Trần, toàn bộ kỳ thi sát hạch nhất thời trở nên thú vị. Hai tôn tử Tần gia, lại ở trước mặt nhiều người tính kế lẫn nhau, vương tôn quý tộc ở đây đều có thể cảm nhận một ít khí tức vi diệu trong chuyện này.

- Ngươi đứng ở chỗ này.

Cẩu Húc đưa Tần Trần một viên thủy tinh màu trắng, quát lạnh một tiếng.

Giữa quảng trường lúc này tụ tập hơn trăm học viên đã thức tỉnh huyết mạch, mỗi một học viên đều cầm một viên thủy tinh màu trắng.

- Thức tỉnh thanh tẩy, bắt đầu!

Một vị huyết mạch đạo sư của Thiên Tinh Học Viên đứng giữa quảng trưởng lớn tiếng hét lên.

Sau đó toàn bộ quảng trường đột nhiên dâng lên một luồng bạch quang mông lung, một cổ khí tức thần thánh tản mác ra.

Buổi thức tỉnh huyết mạch cuối năm của Thiên Tinh Học Viện là do học viện và Huyết Mạch Thánh Địa của Vương Đô liên hợp tổ chức. Huyết Mạch Thánh Địa trọn vẹn phái ra năm tên Huyết Mạch Sư nhất phẩm để tham dự vào nghi thức này.

- Rào!

Lực lượng dẫn dắt mạnh mẽ bao phủ toàn bộ quảng trường, rất nhiều thủy tinh cầu trong tay học viên liên tục được thắp sáng, mỗi một học viên đều bị bạch quang bao phủ vào bên trong.

Trên khái đài, Tần Nguyệt Trì bỗng nắm chặt tay, căng thẳng nhìn chằm chằm Tần Trần.

Không chỉ nàng, giờ khắc này có hơn một nửa người ở hiện trường đều tập trung ánh mắt trên người Tần Trần.

Nương theo lực lượng huyết mạch lưu chuyển cường liệt, trên người Tần Tràn bị bạch quang bao phủ, thế nhưng không có chút lực lượng huyết mạch nào hiển hiện.

- Ha ha, ta nói rồi, Tần Trần hắn nói láo cho qua chuyện thôi!

Tần Phấn bắt đầu cười ha hả.

Mọi người khẽ nhíu mày, thế nhưng không nói gì.

Nghi thức thức tỉnh vừa bắt đầu, cũng không thể nói lên tất cả.

Đột nhiên một tiếng hổ gầm vang lên, quả cầu thủy tinh trên tay một học viên chừng 12 tuổi, dung mạo non nớt xuất hiện huyễn ảnh một mãnh hổ hư vô, mãnh hổ màu huyết hồng ngửa mặt rít gào, tỏa ra hào quang đỏ sẫm, dung hợp cùng thiếu kiên kia, làm cho người ta hoa mắt.

- Có người thức tỉnh huyết mạch, là Cao Hồng lớp sơ cấp, con trai thứ hai của Cao Phó thống lĩnh vệ quân.

- Xích Hổ huyết mạch, Cao Hồng mới 12 tuổi đã thức tỉnh huyết mạch nhị phẩm Xích Hổ, tương lại tiền đồ vô lượng.

12 tuổi đã thức tỉnh huyết mạch nhị phẩm, có thể xưng thiên tài của Đại Tề Quốc, tương lai quang minh vạn trượng.

- Ha ha, đêm nay tại hạ bày yến trong phủ, chư vị có rãnh thì kính xin đến phủ của tại hạ, ta rất hãnh diện.

Cao Phó thống lĩnh ngồi trên đài, lúc này đã cười không ngậm mồm được, quay về bốn phương chắp tay liên tục.

- Khà khà, 12 tuổi đã thức tỉnh huyết mạch nhị phẩm, mạnh hơn nhiều một số phế vật a.

Tần Phấn cười nhạo nói, không ngừng trào phúng Tần Trần.

- Vù!

Trên quảng trường, từng viên thủy tinh cầu trên tay các học viên đều sáng lên.

Hồng - Chanh - Hoàng - Lục - Thanh - Lam - Tử!

Bảy màu sắc sáng chói, rất nhiều huyết mạch thần bí dồn dập xuất hiện ở rước mặt mọi người, như bức tranh đồ sồ vô cùng ấn tượng.

Trong đó, đại đa số người đều thức tỉnh huyết mạch nhất phẩm, có một ít thì thức tỉnh huyết mạch nhị phẩm.

Nếu có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện những người thức tỉnh huyết mạch nhị phẩm tuyệt đại đa số đều là con cháu quý tộc, con cháu bình dân thức tỉnh thì toàn là huyết mạch nhất phẩm cả.

Học viên thức tỉnh huyết mạch lúc này đã chiếm cứ một nửa trên sân rồi, một một học viên thức tỉnh đều có cảm giác hưng phấn không tên, dù sao chỉ có thức tỉnh huyết mạch thì mới chân chính bước vào hàng ngũ võ giả.

Mà những học viên không thức tỉnh huyết mạch, tuy có chút mất mát nhưng không quá thất vọng. Dù sao đối với tuyệt đại đa số học viên mà nói thì thức tỉnh huyết mạch chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, vấn đề chỉ là thời gian.

Mắt thấy thức tỉnh thanh tẩy đã sắp kết thúc, thế nhưng viên thủy tinh màu trắng trước người Tần Trần vẫn rất yên tĩnh, không có chút khí tức huyết mạch hiện ra trên người hắn.

Nếu như đến lúc kết thúc thanh tẩy mà trên người hắn không có chảy ra huyết mạch, thì chuyện lúc trước hắn nói mình tự thức tỉnh huyết mạch căn bản là giả tạo.

- Ha ha, ta nói rồi mà, rõ ràng là muốn lừa người.

Tần Phấn cười to hung hăng, quay về bốn phía học viên trên khán đài nói rất hăng.

- Hừ, lừa gạt học viện, tội ác tày trời.

Mấy tên học viên bên cạnh Tần Phấn cũng cười lạnh liên tục.

- Tần Phấn, ngươi câm mồm, Trần thiếu nhất định sẽ thức tỉnh huyết mạch.

Lâm Thiên và Trương Anh tức giận đỏ mặt tía tai, cả giận nói.

Tần Phấn dữ tợn nhìn hai người, trong con ngươi lóe ra hàn mang, hừ lạnh nói:

- Hai người các người năm lần bảy lượt đánh gãy lời của bản thiếu gia, về sau ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.

Một học viên bên cạnh hắn cười gằn nói:

- Tần Phấn, không cần gấp, vòng kế tiếp chính là tỷ võ, ta không tin vận khí của hai người này sẽ tốt đến nổi một cái cũng không có rơi vào trong tay chúng ta?

Một học viên khác cau mày nói:

- Sợ là sợ bọn họ ngay cả vòng sát hạch thứ nhất cũng không thể thông qua.

- Vậy thì có vấn đề rồi, bất quá không sao, về sau còn có nhiều cơ hội giáo huấn bọn họ.

- Ha ha ha.

Tần Phấn và mấy tên học viên bên người đều cười ha hả, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm Lâm Thiên và Trương Anh.

Trên đài cao, Triệu Phượng lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt gắt gao nhìn Tần Nguyệt Trì, trong lòng cười to:

- Tần Nguyệt Trì, nhìn con trai bảo bối của ngươi đi, suy cho cùng chỉ là phế vật mà thôi.

Viện trưởng Chử Vĩ Thần nhíu mày, nếu Tần Trần thật bị trục xuất khỏi Thiên Tinh Học Viện, hắn là viện trưởng cũng không thể nào vui vẻ được.

Tần Nguyệt Trì trìu mến nhìn Tần Trần, nhìn thủy tinh cầu từ đầu tới cuối không có động tĩnh, hai tay nắm chắt dần thả lỏng.

Trong mắt nàng hiện ra vẻ từ ái, nơi sâu xa ánh mắt lóe ra lệ quang, lẩm bẩm nói:

- Phá Thiên, nếu hài nhi của chúng ta thật không có thiên phú võ đạo, thì hãy để cho hắn trải qua một đời thanh thản đi.

Nàng ban đầu cũng ôm ảo tưởng, hi vọng hài nhi của mình có thể sáng tạo kỳ tích, nhưng cuối cùng, kỳ tích vẫn chưa từng xuất hiện.

Trên quảng trường, vẻ mặt Tần Trần không cảm xúc, nhìn viên thủy tinh màu trắng trong tay, trong lòng cười gằn.

Hắn từ lúc nhìn thấy viên thủy tinh này lần đầu thì đã phát hiện viên thủy tinh này rõ ràng là một viên tử thủy tinh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️