Vũ Thần Chúa Tể

Chương 417: Bắt nạt kẻ yếu

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy cảnh tượng đột ngột xảy ra, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Đế Thiên Nhất không động thủ với Tần Trần cùng U Thiên Tuyết, ngược lại kích sát mấy người Vũ Diệu của Đại Uy vương triều, chuyện này...

Tất cả mọi người ngây người, hoàn toàn không biết phát sinh cái gì.

Trên đài cao, Đế Thiên Nhất lạnh lùng nhìn thi thể đám người Vũ Diệu, hừ lạnh nói:

- Một đám phế vật, mất hết mặt mũi Huyền Châu ta, còn nhảy nhót dưới đài, không biết liêm sỉ, không giết các ngươi, làm sao trọng chấn uy danh Huyền Châu, chết không có gì đáng tiếc.

Theo Đế Thiên Nhất, mấy người Vũ Diệu bại bởi người tây bắc ngũ quốc đã làm Đại Uy vương triều trở thành trò cười trong ngũ quốc, lại không biết liêm sỉ, còn nhảy nhót trước mặt hắn như thế, người như vậy, tự nhiên đáng chết.

- Bản thiếu nhớ, mấy người này chắc là người của Huyền Châu Thiên Môn phủ và Linh Kiếm Tông, nếu Thiên Môn phủ và Linh Kiếm Tông có gì không phục, cứ đến Đế Tâm Thành tìm bản thiếu, bản thiếu sẽ nói chuyện thật tốt với bọn họ..

Lạnh lùng nhìn sang rất nhiều cường giả Đại Uy vương triều, Đế Thiên Nhất lãnh đạm nói ra.

Mọi người cười khổ, khóe miệng co giật, Đế Thiên Nhất thật sự cuồng vọng, động thủ giết người, còn bảo Thiên Môn phủ cùng Linh Kiếm Tông không phục cứ đi Đế Tâm Thành tìm hắn, chỉ sợ ngươi không đi gây phiền toái cho các thế lực này, đối phương cũng đã cảm tạ trời đất, làm sao dám đi tìm ngươi?

- Còn hai người các ngươi...

Sau đó, Đế Thiên Nhất lại nhìn sang Tần Trần cùng U Thiên Tuyết, lộ ra nụ cười lạnh lùng:

- Các ngươi hủy danh tiếng Đại Uy vương triều, bản thiếu có thể cho các ngươi thêm một cơ hội, tuyển chọn lập tức thần phục ta, bản thiếu có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không... Nếu không giết chết hai vị, làm sao trọng chấn uy danh của Đại Uy vương triều.

- Các hạ bớt giận, chuyện gì cũng từ từ.

Tiêu Chiến biến sắc, vội vàng mở miệng, muốn lên trước cầu tình, lại bị Tần Trần cản lại.

- Tiêu Chiến đại nhân, hà tất cầu hắn, chỉ là một vương triều, nói gì tới uy danh, thực sự buồn cười, huống chi người này chỉ là kẻ cáo mượn oai hùm, là đồ hèn nhát.

Tần Trần cười nhạt.

Đại Uy vương triều này, hắn kiếp trước chưa từng nghe nói bao giờ, nghĩ đến cũng không phải thế lực nổi danh gì, huống chi là một châu thành trong vương triều, bàn gì tới uy danh.

- Ngươi nói cái gì?

Trong mắt Đế Thiên Nhất bắn ra tia sáng đáng sợ.

- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Các hạ ỷ vào thân phận bất phàm, cho nên diễu võ dương oai ở đây, ngươi cho rằng bọn họ sợ ngươi hay sao? Sai, bọn họ sợ chính là thân phận Đế Tâm thiếu chủ của ngươi, nếu không có thân phận Đế Tâm thiếu chủ, bên cạnh có cường giả bảo hộ, ngươi dám tuỳ tiện làm bậy như vậy hay không, Tần mỗ dám cam đoan, không tới một canh giờ, ngươi sẽ biến thành một tên phế nhân, còn ở đó mà bàn uy danh, ngươi không cảm thấy rất buồn cười hay sao?

Ầm ầm!

Tần Trần nói đã dẫn phát sóng to gió lớn.

Điên điên, gia hỏa này điên rồi.

Bọn họ còn chưa từng nghe qua, có người có dũng khí nói chuyện với Đế Tâm thiếu chủ như vậy, còn nói Đế Thiên Nhất chỉ ỷ vào thân phận, diễu võ dương oai, chẳng lẽ gia hỏa này không biết đạo lý họa từ miệng mà ra hay sao?

Quả thật, mọi người e ngại Đế Thiên Nhất, phần nhiều là bởi vì thân phận Đế Tâm thiếu chủ của hắn, nhưng không người nào dám phủ nhận, Đế Thiên Nhất tuổi còn trẻ, một thân tu vi đã đạt đến Huyền cấp hậu kỳ đỉnh phong, có vô số võ giả chết trên tay hắn, danh tiếng ba đại thiên kiêu, cũng không phải là hư danh, mà là dựa nắm đấm đánh ra.

- Ha ha, thú vị, Đế Thiên Nhất, có nghe hay không, sau này ít ỷ vào thân phận diễu võ dương oai.

Lãnh Thư công tử Lãnh Vô Song cũng không bảo trì lạnh nhạt, cười lên ha hả.

- Ngay cả người ngũ quốc ti tiện cũng cười nhạo ngươi, Đế Thiên Nhất, ngươi lăn lộn thật thảm.

Hoa Thiên Độ cũng mở miệng, giọng điệu trào phúng.

Huyền Châu ba đại thiên kiêu, hai bên tranh phong, giữa hai bên tự nhiên đều nhìn đối phương không vừa mắt, có cơ hội tốt đả kích Đế Thiên Nhất như vậy, bọn họ sẽ không bỏ qua.

Đế Thiên Nhất khí sắc âm lãnh, bị kẻ khác trào phúng, hắn tự nhiên không đặt trong lòng, nhưng bị đám người Hoa Thiên Độ trào phúng, hắn có thể nhịn hay sao?

Cho nên hắn tập trung lửa giận lên người Tần Trần, toàn thân tỏa ra sát cơ nồng đậm.

Đang muốn động thủ, chỉ thấy Tần Trần xem thường nhìn về phía Hoa Thiên Độ.

- Các hạ cũng rất cao quý sao? Lưu Tiên Tông các ngươi trong mắt bản thiếu càng bất kham, chỉ nói Lý Khôn Vân trong Lưu Tiên Tông các ngươi, không lâu còn dây dưa với U Thiên Tuyết đến cùng, liều mạng truy cầu, thậm chí còn nhiều lần đe doạ ta, ban nãy Đế Tâm thiếu chủ quát lạnh U Thiên Tuyết, Lý Khôn Vân lại làm con rùa đen rút đầu, không biết trốn đến nơi đâu, như vậy có thể thấy được, đệ tử Lưu Tiên Tông ngươi cũng không phải thế nào, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi.

Phốc!

Lý Khôn Vân mắt tối sầm lại, suýt nữa đã phun ra một ngụm máu nóng.

Bản thân hắn thật xui xẻo, nằm cũng trúng đạn, ánh mắt sợ hãi, vội vàng giải thích:

- Đại sư huynh, không phải như vậy, tiểu tử này ngậm máu phun người.

- Ta ngậm máu phun người? Ban đầu ở Cổ Phong Thành, là ai đe doạ ta? Bảo ta rời khỏi U Thiên Tuyết, nếu không sẽ cho ta đẹp mặt? Sách sách, một ít người, một đường theo Lăng Thiên Tông chạy tới Cổ Phong Thành, giống như chó giữ nhà đi theo U Thiên Tuyết, một đường truy cầu, không ngờ lại quên nhanh như vậy, không biết nên nói ngươi bạc tình bạc nghĩa hay quý nhân hay quên?

- Há, đúng rồi.

Tần Trần làm như nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Hoa Phi Vụ trong đám người Lưu Tiên Tông.

- Khi đó ngươi cũng có mặt, ngươi rất xem thường người ngũ quốc chúng ta, sẽ không quên chứ?

Hoa Phi Vụ khí sắc u ám, vẫn không nói chuyện.

- Ngươi...

Lý Khôn Vân tức đến thổ huyết, trán nổi gân xanh, thân hình thoắt một cái, chợt nhằm vào Tần Trần, giận dữ hét:

- Ta giết ngươi.

Ầm!

Hắn tỏa ra sát cơ nồng đậm, ngân phiến trong tay đánh ra một tàn ảnh, đột nhiên cắt ra hư không, muốn chặt đứt cánh tay Tần Trần.

Thế nhưng, tàn ảnh chưa tới, đột nhiên có một đạo quyền ảnh đánh tới, ầm, tàn ảnh bị đánh nát, cũng đánh Lý Khôn Vân bay ra xa.

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại, sau khi thấy người xuất thủ là ai, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả đều há hốc mồm.

Người xuất thủ lại là Đế Thiên Nhất.

Chỉ thấy Đế Thiên Nhất một chiêu đánh bay Lý Khôn Vân, không khỏi vỗ tay, hoa chân múa tay vui sướng, cười nói ha ha:

- Tiểu tử, còn có chuyện như vậy sao? Ha ha ha, thú vị, tất cả người Lưu Tiên Tông đều là trắng mềm bắt nạt kẻ yếu, nói hay lắm, nói quá tốt, nhưng mà ngươi không biết, trắng mềm lớn nhất Lưu Tiên Tông chính là Hoa Thiên Độ, có câu nói rất đúng, có sư huynh thế nào, sẽ có sư đệ thế nào, ha ha, ha ha ha.

Đế Thiên Nhất lúc trước còn xem thường Tần Trần, lúc này lại lật mặt tán thưởng, liên tiếp gật đầu.

- Lý Khôn Vân, đã xảy ra chuyện gì?

Hoa Thiên Độ lạnh lùng nhìn Lý Khôn Vân.

Lý Khôn Vân đầu đầy mồ hôi, lắp bắp nói:

- Đại sư huynh, đều là hiểu lầm.

Lý trưởng lão phụ thân Lý Khôn Vân cũng nói:

- Thiên Độ, tiểu tử kia đang nói bậy nói bạ, Khôn Vân sẽ không làm những chuyện như vậy.

- Thật sao?

Hoa Thiên Độ hừ lạnh một tiếng:

- Xin thỉnh Lý trưởng lão quản tốt con trai mình, lâu như vậy, hắn vẫn dừng ở cảnh giới nửa bước Huyền cấp, có thời gian rảnh rỗi như thế, không bằng chuyên tâm dùng vào tu luyện, sớm ngày đột phá Huyền cấp tứ giai, cũng tránh làm Lưu Tiên Tông mất mặt xấu hổ.

Hoa Thiên Độ là nhân vật nào, nếu Tần Trần nói đều là hồ ngôn loạn ngữ, sư muội Hoa Phi Vụ cũng không có vẻ mặt như thế.

- Vâng.

Nội tâm Lý trưởng lão rất tức giận nhưng không dám nói câu nào, tuy hắn là trưởng lão ngoại môn, nhưng địa vị trong tông môn không cách nào so sánh với Hoa Thiên Độ, chỉ có thể hung ác nhìn Tần Trần một cái.

Quát lớn Lý Khôn Vân cùng Lý trưởng lão, Hoa Thiên Độ lạnh lùng nhìn Tần Trần, con ngươi híp lại:

- Tiểu tử, ngươi hủy danh dự Lưu Tiên Tông ta, ngươi nên bị tội gì? Hôm nay, ta phải giết ngươi!

Sát cơ khủng khiếp giống như bão tố bao phủ Tần Trần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)