Thế nhưng, Lý trưởng lão đối mặt với ánh mắt của hắn lại không có bất kỳ đáp lại nào.
Ngược lại Lý Khôn Vân, không nhịn được ngẩng đầu, dường như muốn nói cái gì, nhưng cảm ứng được ánh mắt phụ thân của mình, hắn liền cúi đầu, không dám mở miệng.
Bọn họ là đệ tử Lưu Tiên Tông, nhưng một người chỉ là trưởng lão ngoại môn, bản thân Lý Khôn Vân cũng chỉ là đệ tử nội môn, cũng không phải là thiên tài trọng yếu như Hoa Thiên Độ, không có nhiều quyền phát biểu trong Lưu Tiên tông.
Nếu đối phương là thế lực khác, biện hộ cho cũng biện hộ cho, nhưng thiếu chủ Đế Tâm Thành Đế Thiên Nhất là ai? Con trai duy nhất của thành chủ Đế Tâm Thành, hắn là bảo bối của Đế Tâm Thành, tính cách người này luôn luôn quái đản, vui giận thất thường, nếu hắn điên lên, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Sao dám cầm bản thân đi mạo hiểm?
Nhìn thấy Lý trưởng lão làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của mình, U Vô Tận cảm giác nặng nề.
- Ha hả, chủ ý của ngươi thật không tệ.
Đế Thiên Nhất cười nói.
Nghe thấy Đế Thiên Nhất tán thưởng, sắc mặt đám người Vũ Diệu càng vui vẻ, liền nịnh nọt nói:
- Đế Tâm thiếu chủ, Tần Trần cũng cực kỳ bất phàm, hắn còn nhỏ tuổi hơn U Thiên Tuyết, hơn nữa tu vi lại cực kì khủng bố, dường như là thiên tài nghịch thiên nhất ngũ quốc trăm năm qua, nếu chiêu mộ người này dưới trướng, làm hạ nhân, ngược lại miễn cưỡng có thể hợp với Đế Tâm thiếu chủ!
- Ồ?
Đế Thiên Nhất sinh ra hứng thú, nhìn về phía Tần Trần, ánh mắt lóe lên, cười nói:
- Cường giả Thiên cấp hậu kỳ trẻ tuổi như vậy, ngược lại cũng phi phàm.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Đám người Vũ Diệu cúi đầu khom lưng, thái độ khỏi bàn có bao nhiêu nịnh nọt.
- Hai người các ngươi nghe thấy không? Có nguyện làm thị nữ và tùy tùng đi theo ta hay không?
Ánh mắt Đế Thiên Nhất lãnh đạm nhìn sang Tần Trần cùng U Thiên Tuyết.
Các ngươi, có thể nguyện làm ta thị nữ cùng tùy tùng?
Đế Thiên Nhất cao cao tại thượng, giống như đế vương đang đối mặt với hai thần tử của mình.
Hắn vừa dứt lời, toàn trường rung động, lặng ngắt như tờ.
U Thiên Tuyết và Tần Trần lựa chọn như thế nào?
Mặc dù người có liên quan không phải là mình, người ở đây ngũ quốc cũng khó tránh đổ mồ hôi lạnh.
Đại Uy vương triều, thiếu chủ Đế Tâm Thành, làm người vui giận thất thường, nếu dám yêu cầu ngỗ nghịch của hắn, không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Thế nhưng, Tần Trần cùng U Thiên Tuyết cũng là nhân vật phong vân ở tây bắc ngũ quốc, làm sao cam nguyện làm tùy tùng và thị nữ cho người ta?
Nhưng vào thời điểm này, trừ đồng ý, hai người bọn họ còn có lựa chọn khác hay sao?
- Ngươi muốn làm ta tùy tùng cho ngươi?
Lúc toàn trường yên lặng, tất cả mọi người không dám hít thở mạnh, Tần Trần chưa từng lên tiếng lại ngẩng đầu lên, giọng nói đầy lạnh lùng truyền khắp khi đất trống.
- Không sai.
Đế Thiên gật đầu một cái, khóe miệng cười lạnh.
- Ngươi nguyện ý, hoặc là người không muốn?
Đế Thiên Nhất cho ra hay đáp án, trong mắt người ngoài là lựa chọn khó khăn nhất.
Cho dù trả lời như thế nào, đều vô cùng gian nan, phải đối mặt với khảo nghiệm to lớn.
Vào lúc này, ánh mắt vô số người đều tập trung lên người Tần Trần, muốn xem hắn trả lời như thế nào.
Trước mắt bao người.
Chỉ thấy Tần Trần ngẩng đầu, nhìn thẳng đối phương, sau đó bình thản nói ra ba chữ:
- Ngươi xứng sao?
Ầm ầm!
Giống như sét đánh giữa trời quang, tiếng nói không khác gì tiếng sấm nổ vang trong đầu mọi người.
Vào lúc này…
Dường như có một cơn gió lạnh thổi qua khu đất trống, giống như từng chuôi băng đao gọt lên thân mọi người, lạnh lẽo tê buốt.
Ngươi xứng sao?
Không có ai dự liệu được, Tần Trần sẽ trả lời như thế, đặc biệt là võ giả Đại Uy vương triều, cả đám bị dọa ngây ngốc, ánh mắt dại ra, rung động nhìn Tần Trần, đầu óc như ngừng lại.
Hắn biết hắn đang nói cái gì hay không?
Đây chính là Đế Thiên thiếu chủ Đế Thiên Nhất, đừng nói đặt tại ngũ quốc, mặc dù bọn họ là cường giả các đại thế lực trong Đại Uy vương triều, cũng không dám nói như vậy với Đế Thiên Nhất, gia hỏa này điên sao?
Cho dù tự tìm cái chết, cũng không cần nói như vậy nha?
Chẳng lẽ hắn muốn đẩy toàn bộ tây bắc ngũ quốc vào tuyệt cảnh hay sao?
Lưu Tiên Tông Sở Tại, Lý Khôn Vân cũng ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Tần Trần, há hốc mồm không biết nên nói cái gì.
Tần Trần lớn mật, hắn không thể không lĩnh giáo qua, đối mặt với bản thân, cũng dám vô lý tùy hứng.
Nhưng hắn bây giờ đối mặt với Đế Tâm thiếu chủ Đế Thiên Nhất, thế mà dám nói như vậy, thực sự là... người không biết không sợ!
Vào lúc này, Lý Khôn Vân không có oán hận Tần Trần sâu như lúc trước.
Gia hỏa này chính là người điên, oán hận người điên như vậy, chẳng phải bản thân cũng biến thành ngu ngốc?
Thậm chí ngay cả Cổ Nam Đô Lưu Tiên Tông tử Hoa Thiên Độ cùng Lãnh Thư công tử Lãnh Vô Song đứng trên đài cao cũng phải cúi đầu nhìn xuống Tần Trần.
Hiển nhiên bọn họ rất ngạc nhiên khi thấy một đệ tử tây bắc ngũ quốc dám can đảm nói những lời như thế.
Trong đám người, chỉ sợ cũng chỉ có người đội đấu bồng mới không cảm thấy khiếp sợ trước câu trả lời này.
- Đế Thiên Nhất này đúng là ngu ngốc, cũng không nhìn tiểu tử kia là ai, tu vi của người không cao, thế mà dám án toán cả lão phu, hắn sẽ bị một tên thiếu chủ nho nhỏ dọa sợ hay sao?
Thấy mọi người há hốc mồm, người khoác áo choàng lại cảm thấy nội tâm thoải mái đến cực điểm, xem ra không chỉ có một mình hắn bị tiểu tử này dọa sợ.
- Tần Trần nói không sai, ngươi xứng sao?
Mọi người đang khiếp sợ, lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy U Thiên Tuyết bước ra khỏi đám người, ánh mắt lạnh như băng.
Nét mặt nàng lạnh lùng, tay cầm chuôi kiếm, dùng hành động bản thân để chứng minh câu trả lời.
- Thiên Tuyết.
Sắc mặt U Vô Tận thay đổi, nóng nảy lên tiếng.
Nhưng nét mặt U Thiên Tuyết không thay đổi, ánh mắt càng lạnh hơn.
Điên, đều điên rồi!
Trong lòng người Đại Uy vương triều cảm thấy thế giới quan đã đổ nát, bị dọa ngây ngốc.
Trong lòng người tây bắc ngũ quốc lại sinh ra nhiệt huyết hào hùng chưa từng thấy, bọn họ rất vui vẻ.
Ai dám nói ngũ quốc bọn họ không người?
Mọi người chấn động, đám người Vũ Diệu cũng bị dọa sợ.
- Lớn mật, dám nói như vậy với Đế Tâm thiếu chủ, ngươi thật lớn mật!
- Coi trời bằng vung, quá càn rỡ.
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Mau mau quỳ xuống, thỉnh tội với Đế Tâm thiếu chủ.
Đám người Vũ Diêu vội vàng lên tiếng.
- Hừ!
Lão giả áo đen bên cạnh Đế Thiên Nhất hừ lạnh một tiếng, tiến lên trước một bước.
Trong sát na, thiên địa biến sắc, một cổ lực lượng vô hình cấm cố hư không, tràn ngập khí tức sát phạt.
Hiển nhiên, chỉ cần Đế Thiên nhất ra lệnh, hắn sẽ lập tức tấn công.
- Quyền thúc!
Đế Thiên nhấc tay lên, ngăn lão giả áo đen lại, trên gương mặt âm tình bất định, đột nhiên cất tiếng cười to.
- Ha ha ha, thú vị, rất thú vị.
Trong tiếng cười lớn, thân hình hắn đột nhiên hành động.
Ầm!
Giống như sấm sét, hắn hóa thành một đạo đao phong lạnh lẽo, không có đánh về phía Tần Trần cùng U Thiên Tuyết, ngược lại đánh về phía mấy người Vũ Diệu, trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt đám người Vũ Diệu, chợt giơ tay lên.
- Đế Tâm thiếu chủ, ngươi...
Đám người Vũ Diệu hoảng sợ, căn bản không biết phát sinh cái gì, còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã bị một cổ lực lượng kinh khủng đánh vào cơ thể.
- Không!
Sau một khắc, mấy người phát ra tiếng thảm kêu thiết, thân thể đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số mưa máu, rơi đầy đất.
Bóng đen lóe lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đế Thiên Nhất đã trở lại đài cao.
Lau sạch bàn tay, dáng vẻ yêu dị.
Làm cho người ta rợn tóc gáy!