Ba đại thiên kiêu Đại Uy vương triều Huyền Châu đến, bầu không khí trên sân biến thành quỷ dị, bất kể là cường giả ngũ quốc hay các đại thế lực Đại Uy vương triều đều lặng ngắt như tờ, không người nào dám mở miệng.
Đặc biệt khi Thiên Lộc Cốc bị cảnh cáo, càng khiến người ta hiểu rõ tính cách cường thế của ba đại thiên kiêu.
Sưu sưu sưu!
Sau khi Đế Tâm thiếu chủ Đế Thiên Nhất chiếm giữ đài cao, Lãnh Thư công tử Lãnh Vô Song và Lưu Tiên Tông tử Hoa Thiên Độ cũng tiến lên đài cao gần mình nhất.
Lãnh Thư công tử nhìn trúng là đài cao bị một thế lực Đại Uy vương triều chiếm giữ, Lưu Tiên Tông nhìn trúng chính là đài cao của Đại Tống Quốc.
- Chúng ta xuống.
Có vết xe đổ Thiên Lộc Cốc, mặc dù trong lòng hai cổ thế lực này cực kỳ không cam lòng, nhưng vẫn chủ động đi xuống đài cao.
Từ đó, Đại Uy vương triều và các đại thế lực ngũ quốc đều đứng trên đài cao.
Sau khi Lãnh Vô Song và Hoa Thiên Độ lướt lên đài cao, không nói nửa câu, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Cổ Nam Đô, trong đôi mắt tỏa sáng, hoàn toàn không nhìn bất cứ kẻ nào.
Dường như ở trong mắt bọn họ, trừ ba đại thiên kiêu bọn họ và Cổ Nam Đô trên đỉnh đầu ra, kẻ khác không có tư cách để bọn họ liếc nhìn.
Ngược lại Đế Tâm thiếu chủ Đế Thiên Nhất đứng trên đài cao, hắn nhìn chung quanh.
- Ha hả, ta nghe nói tây bắc ngũ quốc các ngươi, trước đó không lâu có hai kẻ gọi là U Thiên Tuyết cùng Tần Trần, ở Thính Phong Hiên đả thương người Đại Uy vương triều ta, là hai kẻ nào? Đứng ra cho bản thiếu xem.
Đế Thiên Nhất nhìn chung quanh, bỗng nhiên lạnh lùng nói ra.
Vừa dứt lời, toàn trường yên tĩnh.
Tần Trần cùng U Thiên Tuyết đánh lui Vũ Diệu và thiên tài Đại Uy vương triều ở Thính Phong Hiên đã sớm bị người có tâm truyền ra ngoài, truyền khắp toàn bộ Cổ Phong Thành.
Đối với võ giả tây bắc ngũ quốc mà nói, đây là một chuyện cực kỳ vinh quang, tự nhiên phải truyền bá thật xa, chưa từng ngờ tới sẽ bị Đế Tâm thiếu chủ chú ý.
Nghĩ đến bộ dáng của Đại Uy vương triều Thiên Lộc Cốc Lộc lão còn sở sờ trước mắt, hôm nay Tần Trần cùng U Thiên Tuyết bị kẻ biến thái này nhìn chằm chằm, bọn họ có thể hoàn hảo hay sao?
Có không ít người đổ mồ hôi lạnh thay bọn họ, đều nhìn sang.
- Tần Trần?
Mà lúc này ở trong đám người, một người khoác áo choàng vừa mới xâm nhập đám người, hắn định làm cái gì đó, sau khi nghe được cái tên này, khí tức của hắn rung một cái, sau đó nhìn sang hướng đám người Vũ Diệu.
Vừa nhìn sang, trong con ngươi âm lãnh của người khoác áo choàng suýt nữa đã phun ra lửa.
- Được lắm, tiểu tử này thật sự đi tới Cổ Nam Đô, bổn tọa cũng dễ tìm.
Đôi mắt hắn magn theo tức giận, trong lòng sinh ra sát cơ nồng nặc, hận không xông thẳng lên phía trước lăng trì Tần Trần.
Nhưng.
Thấy Đế Thiên Nhất trên đài cao đang quan sát mọi người, hắn do dự một chút, lại không thể không áp chế ý niệm xông lên bắt lấy Tần Trần.
- Đáng chết, vì sao người Thiên Hành thư viện, Lưu Tiên Tông, Đế Tâm Thành cũng ở nơi này? Có bọn họ, một khi lão phu xuất thủ, tất nhiên sẽ để lộ bản thân, đến lúc đó, tất nhiên sẽ rước lấy không ít phiền toái, đáng chết, đáng chết.
Người khoác áo choàng rất buồn phiền.
- Thôi, trước tạm chờ, ngược lại người này đang ở đây, sẽ không chạy mất, cứ để hắn sống lâu thêm một chút.
Cuối cùng, người khoác áo choàng chỉ có thể bất đắc dĩ đưa ra quyết định.
- Nếu không có ba thế lực lớn, lão phu nhất định sẽ xông lên rút gân lột da tiểu tử kia, để giải mối hận trong lòng ta.
Dù vậy, trong lòng hắn cực kỳ không cam lòng, nghẹn một bụng oán khí.
Lúc này.
Bầu không khí trong sân bắt đầu ngưng trọng.
Trước mắt bao người, đôi mắt U Thiên Tuyết lập loè, nhưng vẫn chưa mở miệng.
Mà Tần Trần mặt không đổi sắc, nhắm mắt làm ngơ.
Trong thời gian ngắn, tràng diện vô cùng yên tĩnh, không ai dám để lộ vị trí của Tần Trần cùng U Thiên Tuyết.
Đối mặt với tình huống này, võ giả tây bắc ngũ quốc có thể nói là cùng chung mối thù.
- Đế Tâm thiếu chủ, chính là hai người này.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên, chính là đám người Vũ Diệu đứng ra.
Mấy người bọn họ nhìn thấy Đế Tâm thiếu chủ xuất đầu vì mình, tất cả đều rung động, vội vàng chỉ ra Tần Trần cùng U Thiên Tuyết trong đám người, trong mắt sinh ra hào quang thù hận.
- Hai người các ngươi, có nghe hay không, Đế Tâm thiếu chủ đang hỏi các ngươi đấy, dám bất kính với Đế Tâm thiếu chủ, phải bị tội gì?
Vũ Diệu quát lạnh, thần thái sục sôi, không còn bộ dạng chật vật như trước đây.
- Hừ, hai vị dám coi nhẹ mệnh lệnh của Đế Tâm thiếu chủ, thật cho rằng bản thân là nhân vật nào hay sao?
- Dân đen thấp kém, còn không đi ra, nghe theo Đế Tâm thiếu chủ điều khiển.
- Làm càn.
Mấy người liên tục gào thét, diễu võ dương oai, ý khí sôi sục, không ai bì nổi.
Những ngày gần đây, tin tức bọn họ bị Tần Trần cùng U Thiên Tuyết đánh bại bị trắng trợn truyền bá trong Cổ Phong Thành, làm cho mấy người bọn họ không ngốc đầu lên được trong rất nhiều thiên tài Đại Uy vương triều, trong lòng tràn ngập oán hận với hai người bọn họ.
Hôm nay thấy có cơ hội trả thù, sao còn không tích cực.
- Há, chính là bọn họ?
Đế Tâm thiếu chủ nhìn về phía U Thiên Tuyết cùng Tần Trần, sau khi nhìn thấy U Thiên Tuyết, đôi mắt cũng sáng ngời:
- Sách sách, tốt, là một mỹ nhân.
Lúc này U Thiên Tuyết đứng ngạo nghễ trên đài cao của Lăng Thiên Tông, mặc quần trắng bồng bềnh như tiên, dáng vẻ giống như cửu thiên huyền nữ hạ phàm, khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Tư sắc và khí chất cỡ này, mặc dù đặt ở Đại Uy vương triều, cũng có thể nói là tuyệt sắc.
Nàng cũng làm cho người Đại Uy vương triều thán phục, nghĩ không ra ở nơi man di hẻo lánh như ngũ quốc cũng có nữ tử tuyệt sắc như thế?
- Đế Tâm thiếu chủ, nữ tử này chính là con gái tông chủ Lăng Thiên Tông tông môn cao nhất tây bắc ngũ quốc, nghe nói mười sáu tuổi đã lĩnh ngộ kiếm ý, hôm nay mười tám, đã là thiên tài Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong, nếu Đế Tâm thiếu chủ ưa thích, cũng có thể thu làm thị nữ, để nàng chăm sóc bên cạnh thiếu chủ, hồng tụ thiêm hương, ngược lại có thể tạo thành một chuyện tao nhã.
Vũ Diệu vội vàng nịnh nọt.
Nghe vậy, sắc mặt tông chủ Lăng Thiên Tông đại biến, vội vàng tiến lên:
- Đế Tâm thiếu chủ, tiểu nữ không rành thế sự, không hiểu chuyện, chọc mấy vị thiên tài Đại Uy vương triều, xin Đế Tâm thiếu chủ thứ lỗi, lão phu U Vỗ Tận, thân là tông chủ Lăng Thiên Tông, nguyện bồi tội thiên tài Đại Uy vương triều bị tiểu nữ đả thương, chỉ cầu thiếu chủ bỏ qua cho tiểu nữ một con ngựa.
Uy thế của Đế Tâm thiếu chủ lúc trước, U Vỗ Tận không thể không thấy, giả như U Thiên Tuyết thật bị người này coi trọng, sao có kết cục tốt? Tự nhiên quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
- Hừ, lão thất phu, ngươi có ý gì, chúng ta sao lại quan tâm ngươi bồi thường? Con gái ngươi đưa cho Đế Tâm thiếu chủ làm thị nữ, đó là phúc khí Lăng Thiên Tông tu luyện tám đời mới có được, lại còn có dũng khí từ chối, chẳng lẽ không đặt Đế Tâm thiếu chủ vào mắt?
Vài tên thiên tài Đại Uy vương triều bị U Thiên Tuyết đánh bại cười lạnh nói, từng từ đâm thẳng vào tim gan, hiển nhiên không đẩy Lăng Thiên Tông vào hố lửa, tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
Nghe vậy, nội tâm U Vỗ Tận tâm thần bất định, ánh mắt sợ hãi, cũng không dám nhiều lời, chỉ khẩn trương nhìn sang Lưu Tiên Tông .
Hắn có giao tình từ tấm bé với Lý trưởng lão Lưu Tiên Tông, Lý Khôn Vân con của Lý trưởng lão rất có ý với con gái của hắn, lúc này bất lực, hắn cũng không biết có thể xin giúp đỡ người phương nào, chỉ có thể nhìn sang đối phương.
Nỗ lực tìm kiếm giúp đỡ!