Vũ Thần Chúa Tể

Chương 412: Bá đạo kiêu ngạo

Chương Trước Chương Tiếp

- Úy Trì Thành, bớt giả mù sa mưa.

Lạnh lùng nhìn Úy Trì Thành, trong con ngươi Hồ Tông Nam nổ bắn ra oán độc cùng sát cơ nồng nặc, loại sát cơ, thậm chí còn trên cả người Đại Tề quốc.

- Trước đây Quỷ Tiên Phái ta liên thủ với Đại Ngụy quốc các ngươi, tiến hành mai phục tạo áp lực lên biên cảnh Đại Tề quốc, kết quả trưởng lão và thiên tài Quỷ Tiên Phái bại lộ, bị cường giả Đại Tề quốc bao vây tiễu trừ, Đại Ngụy quốc các ngươi chẳng những không có tiến hành cứu viện, ngược lại sau khi biết tin tức tông chủ tử nạn, các ngươi giam cầm các trưởng lão và thiên tài Quỷ Tiên Phái may mắn chạy trốn, muốn chiếm đoạt Quỷ Tiên Phái ta, hừ, Quỷ Tiên Phái chúng ta trước đây đều bị mù mắt, vậy mà tin đám bạch nhãn lang Đại Ngụy quốc các ngươi, ngươi yên tâm, thù này, Quỷ Tiên Phái chúng ta nhất định sẽ báo.

Nghiến răng nghiến lợi, Hồ Tông Nam gằn từng chữ, lời nói ẩn chứa sát cơ.

Hí!

Đám người đều hít khí lạnh, náo động nổ tung.

Bọn họ chỉ nghe nói đám người Niệm Sóc đi tới vương đô Đại Tề quốc, kết quả bị Đại Tề quốc mai phục chém giết, nhưng không biết, giữa Quỷ Tiên Phái và Đại Ngụy quốc còn có xung đột như thế.

Không nhịn được đều nhìn về phía Đại Ngụy quốc, trong con mắt tỏa ra vẻ xem thường.

Ai cũng biết, trong ngũ quốc, chân chính có thể đối địch với Đại Tề quốc chỉ có Đại Ngụy, mà Đại Ngụy lợi dụng Quỷ Tiên Phái đối phó đại Tề, sau khi bại lộ không những không tiến hành cứu viện, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, muốn chiếm đoạt Quỷ Tiên Phái, hành vi như vậy, thật sự là nhân thần cộng phẫn, khiến cho người ta khinh thường.

Đám người ầm ĩ, một ít thế lực lại lợi dụng cơ hội lao lên đài cao.

Một phen tranh đấu, có ba thế lực lớn khác đã đứng trên đài cao, chiếm giữ một phương vị.

Sau khi mấy thế lực này lên được đài cao, bọn họ rất kích động.

Nhưng đám người Tiêu Chiến không có chút vui sướng gì, ánh mắt bọn họ biến thành ngưng trọng.

Bởi vì cho tới bây giờ, các đại thế lực Đại Uy vương triều vẫn chưa tới.

- Ha ha ha!

Vào lúc này, một trận cười to quanh quẩn trong thiên địa.

- Nơi này rất náo nhiệt sao?

Phía chân trời, một đám cường giả khí thế cuồn cuộn đột nhiên xuất hiện, cũng lao lên đài cao.

Nhóm người này khí thế bất phàm, chưa đến đã tỏa ra khí tức làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, cũng làm các cường giả ngũ quốc lui lại, không dám nhìn gần, tránh ra một con đường.

- Đây chính là thiên tài Đại Uy vương triều sao?

- Khí tức thật đáng sợ.

- Các ngươi xem cường giả dẫn đầu kìa, chân lực quanh thân biến hình, chẳng lẽ là cường giả Vũ Tông trong truyền thuyết?

Đám người náo động, trong nháy mắt nổ tung.

Tin tức cường giả và thiên tài của Đại Uy vương triều tới đây đã sớm truyền ra tại Cổ Phong Thành, nhưng đại đa số người đều chỉ gặp qua một ít thiên tài phổ thông của Đại Uy vương triều, chưa từng gặp qua cường giả chân chính của Đại Uy vương triều.

Hôm nay vừa thấy mặt, lập tức có uy áp kinh người bao phủ mọi người vào trong.

- Đài cao này chính là địa phương nghênh đón Cổ Nam Đô sao? Không sai!

Một lão giả dẫn đầu, một đám thiên tài đi theo phía sau, liếc mắt nhìn đài cao, mỉm cười.

- Đi, chúng ta đi lên.

Sưu!

Đám người này lao thẳng tới đài cao phía trước, hoàn toàn không thèm nhìn người ngũ quốc đứng trên đó.

- Các ngươi...

Đám người Hắc Thạch Quốc đã chiếm đoạt chỗ này, thấy thế, cường giả Hắc Thạch Quốc biến sắc, không nhịn được dẫn dắt đệ tử chống đỡ.

- Ở trước mặt lão phu, lại còn muốn động thủ, thực sự buồn cười.

Ánh mắt lão giả kia lạnh lùng, căn bản không đặt cường giả Hắc Thạch Quốc vào trong mắt, vung tay lên, một cổ lực lượng vô hình kinh khủng quét qua đám cường giả Hắc Thạch Quốc, đánh bọn họ bay ra ngoài, rơi ra khỏi đài cao.

Một kích, các đệ tử Hắc Thạch Quốc đều bị quét bay, lão giả dẫn dắt đám thiên tài thay thế vị trí của Hắc Thạch Quốc.

Hí!

Tiếng hít khí lạnh vang lên, vào lúc này, tất cả người của ngũ quốc đều hoảng sợ.

Hắc Thạch Quốc có khả năng chiếm giữ một vị trí, cũng không phải dựa vào vận khí, bọn họ đã trải qua tranh đoạt, thế nhưng người mạnh nhất Hắc Thạch Quốc lại không chịu nổi một kích của lão giả, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Rung động bao phủ tâm thần võ giả ngũ quốc.

- Ha ha ha, đi, chúng ta cũng chiếm giữ một vị trí.

- Đài cao này, vừa nhìn chính là vị trí địa lý tốt nhất, loài giun dế ngũ quốc nào có tư cách đứng trên này.

- Hắc hắc, xuống đây cho ta.

Có lão giả làm trước, rất nhiều cường giả và thiên tài của Đại Uy vương triều đều cười to, sau đó đều lao lên đài cao.

Phốc xuy!

Ầm ầm!

Tiếng giao thủ sinh ra, những quốc gia và thế lực miễn cưỡng đứng trên đài cao đều bị đánh xuống, tiếng tức giận, tiếng gào thét, tiếng hét phẫn nộ vang lên liên tục.

- Ha ha, vị trí này không tệ, chúng ta muốn.

Có một thế lực lao về phía Đại Triệu quốc.

- Đáng ghét, đây là địa bàn của ngũ quốc chúng ta, các hạ không tôn trọng chúng ta sao?

Đệ nhất cao thủ Đại Triệu quốc là một gã nam tử trung niên cầm trường thương, thấy thế, hắn vô cùng khiếp sợ.

- Tôn trọng?

Thế lực đó cười nhạo một tiếng, ánh mắt cao cao tại thượng, giống như thần long nhìn xuống loài giun dế, cười lạnh nói:

- Cái gọi là tôn kính, đều đặt trên thực lực ngang nhau, ngũ quốc các ngươi trong mắt chúng ta chính là loài giun dế, tại sao phải tôn trọng?

- Thật sự cho rằng ngũ quốc chúng ta không người sao?

Đệ nhất cao thủ Đại Triệu quốc tức giận, trường thương trong tay đâm ra, diễn hóa xuất một đám thương ảnh đen kịt, thương ảnh không phân biệt, cuối cùng tạo thành một cự long màu đen, gào thét lao thẳng về phía lão giả kia.

- Hắc Long Phá Thiên!

Ầm ầm!

Thương ảnh màu đen mang theo uy áp vô tận lao nhanh ra.

- Ha ha ha, đây chính là thực lực ngũ quốc các ngươi hay sao? Quá yếu?

Lão giả cười nhạt, bàn tay nâng lên, giống như ngọn núi cao che khuất bầu trời, tùy ý nghiền ép xuống, một tiếng nổ vang lên, sau đó thương ảnh biến thành Hắc Long nổ tung, đệ nhất cao thủ Đại Triệu quốc thổ huyết bay ngược, nhếch nhác rơi ra khỏi đài cao.

Lão giả đi lên đài cao, thân thể rung một cái, một cổ kình khí phóng đãng bá đạo cuồn cuộn, quét tất cả thiên tài Đại Triệu quốc bay ra ngoài.

Sau đó, thiên tài thế lực lão giả bay lên, chiếm giữ một phương, khóe miệng còn cười nhạt, ánh mắt trào phúng nhìn võ giả ngũ quốc phía dưới.

Hí!

Toàn trường im lặng, hoàn toàn tĩnh mịch.

Chỉ có tiếng hít khí lạnh vang lên liên tục.

Đệ nhất cao thủ Đại Triệu quốc không địch nổi một chiêu của lão giả?

Vào lúc này, nội tâm tất cả người ngũ quốc đều sinh ra cảm giác vô lực.

Mạnh, quá mạnh mẽ.

So sánh với cường giả Đại Uy vương triều, cường giả ngũ quốc yếu đuối không chịu nổi một kích, không hề nghi ngờ, lão giả tuyệt đối là cường giả Tông cấp, trong ngũ quốc, trừ Đại Lương Quốc Vi Thiên Minh là nửa bước Vũ Tông ra, thậm chí không có một cường giả Vũ Tông nào, làm sao đối kháng?

Đè nén giận dữ, Vi Thiên Minh lạnh lùng nói:

- Các hạ, Cổ Nam Đô vốn là di tích ngũ quốc chúng ta, Đại Uy vương triều muốn từ đó chia một chén canh, ngũ quốc ta cũng đồng ý, nhưng các hạ cần quá đáng như vậy hay không?

- Quá đáng?

Lão giả cười nhạo nhìn Vi Thiên Minh:

- Nếu ta thật quá đáng, cũng không đuổi đám ngũ quốc các ngươi xuống đơn giản như vậy, mặc dù di tích Cổ Nam Đô xuất hiện ở ngũ quốc, nhưng cái gọi là bảo vật, người có đức chiếm lấy, lão phu làm như thế, cũng là thuận theo thiên lý, nếu ngũ quốc các ngươi không phục, cứ xuất thủ đuổi lão phu xuống đài cao, lão phu tuyệt không hai nói, thế nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)