- Tần Trần, đã đến lượt học viên chưa thức tỉnh huyết mạch đi tiếp thu thanh tẩy huyết mạch, sao ngươi lại ngồi bất động? Chẳng lẽ ngươi nghĩ chuyện này có thể lừa mọi người được sao?
Tần Phấn chợt đứng lên, nhìn Tần Trần quát lớn, cảm thấy hết sức dễ chịu. Ha ha, chắc chắn là Tần Trần sợ không cách nào thức tỉnh huyết mạch nên mới không dám lên, hắn càng sợ thì mình càng phải vạch trần hắn.
Tần Phấn hét lớn, nhất thời tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người Tần Trần.
- Tần Trần, ngươi có sao không?
Lâm Thiên lo lắng dò hỏi Tần Trần.
Trương Anh thì đứng lên phẫn nộ quát:
- Tần phấn, ngươi nói bậy gì thế, Trần thiếu chỉ là chưa chuẩn bị xong thôi, ngươi gấp cái gì, hừ, đúng là Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội.
- Trương Anh, ngươi là cái giống gì mà dám nói với ta như thế?
Tần Phấn coi thường nhìn Trương Anh, cười ra tiếng nói:
- Còn chưa chuẩn bị xong, ha ha, ngươi nhìn trên đài thử coi, tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt hết rồi, chỉ mình hắn còn muốn chuẩn bị cái gì? Ta xem là hắn không muốn đi thức tỉnh huyết mạch, muốn gạt mọi người cho qua chuyện. Hừ, may mà Tần gia ta đã trục xuất hai mẹ con hắn ra khỏi nhà, bằng không nhìn thấy hắn đã 16 tuổi rồi mà vẫn không thể thức tỉnh huyết mạch, thì mặt mũi Tần gia ta còn đâu nữa. Nếu ta mà là ngươi Tần Trần, làm sao còn mặt mũi sống trên đời, sớm chết quách cho xong.
- Di, Tần gia trục xuất mẹ con Tần Trần rồi?
Không ít quan lại quý nhân ở đây lập tức bắt được tin tức trong lời nói của Tần Phấn.
- Ngươi nói bậy cái gì hả, có chết thì loại người như ngươi cũng sẽ chết trước.
Trương Anh tức đến run người.
- Trương Anh, đừng thừa lời với hắn.
Tần Trần yên tĩnh ngồi trên khán đài, không để tâm đến việc Tần Phấn kêu gào, nét mặt hắn bình thản ung dung, phảng phất như nhìn một tên hề đang nhảy nhót.
Tần Nguyệt Trì ngồi cách đó không xa lo lắng nhìn Tần Trần, hai tay gắt gao quấn vào một chỗ, thấy Tần Trần bị nghi vấn thì đau lòng không thôi.
- Tần Trần, ngươi nằm trong danh sách sao còn chưa lên đài.
Một gã đạo sư của học viện sẽ tiến hành nghi thức nhìn danh sách trong tay, đi mấy bước tới trước mặt Tần Trần, giọng bất thiện nói.
Người này lớn lên có một đôi mắt tam giác, diện mạo xấu xí nhìn rất hèn mọn. Ánh mắt lạnh lùng như đao phong, hung hăng rơi vào người Tần Trần, như là tức giận vì hắn nhiễu loạn trật tự buổi khảo hạch.
- Phu nhân, vị này là Cẩu Húc đạo sư bị chúng ta mua chuộc. Có hắn ở đây thì nghi thức thức tỉnh hôm nay Tần Trần sẽ không cách nào thành công được.
Tần Dũng ghé vào tai Triệu phu nhân nói.
Triệu phu nhân híp mắt, cười gằn nói:
- Được, vậy chúng ta chờ coi kịch vui.
Nói xong quét mắt nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Tần Nguyệt Trì, trong lòng đắc ý nói:
- Tiểu tiện nhân, đến giờ rồi mà vẫn còn bộ dạng đoan trang, chờ chút nữa coi ngươi có khóc hay không, ha ha ha ha.
Trên đài cao.
Linh Võ Vương Tiêu Chiến và Viện trưởng Chử Vĩ Thần nhẹ cau mày.
Là người chủ trì, Phó viện trưởng Cát Hồng thấy một màn này thì đứng lên, trầm giọng nói:
- Tần Trần, sao ngươi lại không chấp nhận thanh tẩy huyết mạch?
Chuyện của Tần Trần hắn cũng đã nghe qua. Hơn nữa hiểu được sự tu luyện khắc khổ của học viên này, việc này trong lòng Cát Hồng rất thưởng thức. Với lại học viện chắc chắn sẽ không buông bỏ một tên học viên nào. Thế nhưng viện quy dù sao cũng là viện quy, nếu như Tần Trần ba năm liên tục không thể thức tỉnh huyết mạch thì cũng là bất đắc dĩ, không thể không khai trừ hắn.
Trước mắt nhiều người, Tần Trần chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nói:
- Cát Phó viện trưởng, không phải đệ tử không muốn tham gia thức tỉnh huyết mạch, mà là đệ tử đã thức tỉnh huyết mạch rồi.
Tần Trần nói làm cho mọi người ngẩn ra.
- Ha ha, ngươi thức tỉnh huyết mạch?
Tần Phấn phảng phất như nghe chuyện buồn cười nhất trên đời, sau khi sửng sốt thì cười không kiêng dè gì cả, khinh bỉ nói:
- Tần Trần, ngươi học qua ai mà ngay cả chuyện khó tin này cũng dám nói, nếu ngươi có thể thức tỉnh huyết mạch thì lợn mẹ chẳng phải cũng biết leo cây sao?
Hắn nhìn Cát Phó viện trưởng chắp tay nói:
- Phó viện trưởng đại nhân, theo đệ tử xem ra thì loại người gian trá này nên trực tiếp khai trừ hắn khỏi học viện, hà tất cho hắn cơ hội.
Đề nghị của Tần Phấn dẫn đến một đám người tán thành.
- Đúng, loại học viên này không bằng trực tiếp đuổi ra khỏi học viện đi.
- Nói xạo trước mặt chư vị Viện trưởng và các vị đại nhân, sao có thể làm học viên Thiên Tinh Học Viện được.
Đám người Ngụy Chấn và Ngụy Chân đều ở dưới đài xôn xao, khinh thường nhìn Tần Trần. Bọn họ không dám ngay mặt tìm Tần Trần gây phiền toái, nhưng đã có cơ hội đánh chó mù đường mà không nhảy vào thật đúng là phí phạm.
Mọi người trên đài thấy Tần Phấn liên tục cười lạnh thì không nhịn được thầm nghĩ:
- Ai cũng nói mẹ con Tần gia không được hoan nghênh ở Tần gia, bây giờ xem ra, quả là thật rồi.
- Tần Trần, ngươi biết lừa dối học viện là tội gì không? Cát Phó viện trưởng, tại hạ đề nghị trực tiếp miễn tư cách kiểm tra của Tần Trần, đuổi khỏi học viện.
Cẩu Húc cũng đại hỉ, hắn thu chỗ tốt của Triệu phu nhân, là muốn cho Tần Trần không thông qua được khảo hạch. Ai biết Tần Trần vậy mà không phục tùng an bài của học viện, nếu có thể trực tiếp đuổi đi, thì chẳng phải là càng thuận lợi hay sao?
Cát Hồng không vui nhìn Cẩu Húc, học viện ồn ào thì cũng thôi, tên Cẩu Húc này là đạo sư học viện cũng chen vào làm chi?
- Tần Trần, ngươi nói ngươi thức tỉnh huyết mạch, có chứng cứ không?
Cát Hồng trầm giọng nói.
Tần Trần nhướng mày, hắn lại quên mình thức tỉnh huyết mạch đã quên đi gặp Huyết Mạch Sư của Huyết Mạch Thánh Địa để nghiệm chứng. Thế là đành nói:
- Không có, đệ tử tự mình thức tỉnh...
- Ha ha ha, tự mình thức tỉnh.
Không đợi cho Tần Trần nói hết câu, Tần Phấn đã ôm bụng cười, cười ha hả, hắn cong người, cười trào nước mắt ra ngoài, vừa cười vừa giễu cợt nói:
- Tự mình có thể thức tỉnh huyết mạch, thì ai mà không phải thiên tài tiếng tăm lừng lẫy Vương quốc. Ngươi là một phế vật mà cũng có thể tự mình thức tỉnh huyết mạch, thật làm cho người ta cười đến rụng răng, ha ha ha ha ha.
Trong tiếng nghị luận xôn xao, không ít người đều nhìn Tần Trần thương hại, dưới cái nhìn của bọn họ, Tần Trần chắc chắn là vì rất sợ thức tỉnh huyết mạch nên muốn lừa gạt mọi người cho qua chuyện.
Ài, đường đường Định Võ Vương Tần Bá Thiên, sao lại có một tên ngoại tôn như vậy chứ.
- Không có chứng cứ, lại nói bậy là mình tự thức tỉnh huyết mạch, Phó viện trưởng, chuyện này đã rất rõ ràng. Tại hạ cho là Tần Trần tâm thuật bất chính, nên trực tiếp đuổi ra khỏi học viện để răn đe.
Cẩu Húc chắp tay, lạnh lùng nói.
Tần Trần nhìn Cẩu Húc, hình như mình chưa bao giờ đắc tội người này? Sao người này lúc nào cũng nhắm vào mình?
Hắn cũng lười nhìn người này, chắp tay với Cát Hồng nói:
- Cát Phó viện trưởng, kiểm tra huyết mạch rất đơn giản, chỉ cần học viện an bài một Huyết Mạch Sư nghiệm chứng một hồi thì liền biết đệ tử rốt cuộc có thức tỉnh huyết mạch hay không!
Bộ dáng Tần Trần trấn định tự nhiên, làm cho không ít người trong lòng ngẩn ra, chẳng lẽ hắn tự mình thức tỉnh huyết mạch thật sao? Dù sao lời nói dối như thế rất dễ bị vạch trần.
Cẩu Húc lòng cũng trầm xuống, lẽ nào tiểu tử này thật sự thức tỉnh huyết mạch? Xác suất chuyện này tuy thấp, nhưng không phải là không thể, hắn vội vàng chắp tay nói:
- Phó viện trưởng, bây giờ là thời điểm diễn ra thi học kỳ, há có thể vì một Tần Trần mà phá hoại quy trình kỳ thi. Chuyện này chắc chắn không thích hợp, cho dù phải nghiệm chứng thì thuộc hạ cho rằng nên tiến hành nghiệm chứng trong nghi thức thức tỉnh huyết mạch.