Nàng hai năm trước lĩnh ngộ kiếm ý, tự xưng là thiên phú kinh người, nhưng chỉ là bản thân lĩnh ngộ mà thôi, bảo nàng chỉ điểm kẻ khác, đó là việc tuyệt đối không thể nào.
Dù sao, đao ý và kiếm ý đều là một loại ý cảnh, một loại cảm ngộ đối với đao pháp và kiếm pháp, không phải là vật thật, rất hư vô và mờ mịt.
Huống chi, mỗi người cảm ngộ đao pháp cùng kiếm pháp khác nhau, lĩnh ngộ ra kiếm ý cùng đao ý cũng khác nhau rất lớn.
Con đường của mình, không có khả năng trực tiếp áp đặt lên người khác, cho nên muốn dựa vào chỉ điểm cảm ngộ đao ý và kiếm ý là việc gần như không có khả năng.
Trừ phi, người chỉ điểm cảm ngộ đao ý và kiếm ý đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực, đến cảnh giới này, thật cũng không thể nói là không thể chỉ điểm, nhưng người chỉ diễm lại là Tần Trần chưa tới hai mươi tuổi.
Nhưng hôm nay, Vương Khải Minh lại nói đao ý của mình là Tần Trần chỉ điểm, điều này làm cho U Thiên Tuyết rung động thật sâu, cảm thấy khó mà tin nổi.
Không biết U Thiên Tuyết khiếp sợ, Tần Trần lại còn gật đầu:
- Hừm, ngươi hiểu là tốt rồi, ngươi đủ nỗ lực, thiên phú cũng đủ cao, thế nhưng, bởi vì thân phận cho nên làm cho nội tâm của ngươi ẩn chứa nộ khí, là phẫn nộ bị đối đãi bất công, cảm giác muốn chém nát thiên địa vạn vật, phá tan trói buộc bản thân.
- Loại nộ khí này có thể thôi động ngươi tiến bộ, có thể giúp ý chí của ngươi càng kiên định, trên con đường trưởng thành, thừa nhận nhiều thống khổ, ý chí sẽ càng kiên cường hơn trước.
- Thế nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, tức giận, nó chỉ là một loại tâm tình, có thể thôi động ngươi đi tới, nhưng không còn cách trở thành lực lượng bản nguyên cốt lỗi của ngươi.
- Mà bản chất của đao ý là ý cảnh, như ta vừa mới bày ra đao ý sát lục và đao ý hủy diệt, sát lục cùng hủy diệt, đều là một loại ý cảnh, ngươi nên lĩnh ngộ tức giận của người khác, đem loại tức giận này, loại không khuất phục này, không cam lòng với quy tắc thiên địa này, diễn hóa thành một loại ý cảnh hoàn toàn mới, dung nhập vào trong đao pháp của ngươi, trở thành đao ý độc nhất vô nhị chỉ thuộc về ngươi.
- Cũng không nên học theo Hàm Đan, bắt chước lời người khác!
- Chỉ có làm đến bước này, ngươi mới có thể xem như đao khách chân chính, ở trên đường đao ý, ngươi mới có thể tiến xa hơn.
Tần Trần ân cần chỉ bảo, thẳng thắn nói.
Bên cạnh, Vương Khải Minh liên tục gật đầu, ánh mắt tỏa sáng.
Chính hắn mặc dù có lĩnh ngộ, nhưng so sánh Tần Trần tự mình chỉ điểm, lại không kém thiếu, hôm nay Tần Trần nói, tựu như cùng một thanh lợi nhận, nhắm thẳng vào đao ý bản chất, để cho hắn đã bị cực đại xúc động.
Nếu như nói.
Vừa mới lộ ra hai đại đao ý Tần Trần, là ở trước mặt hắn mở ra một cánh cửa.
Như vậy lúc này Tần Trần, thì tại phía sau cửa, càng làm cho hắn trải trên một con đường, một cái đi thông tiền đồ tươi sáng quang minh đường.
Đương nhiên, Tần Trần chỗ cửa hàng xuống con đường này, chỉ là để cho hắn không đi lệch ra, phía trước vào trên đường, có cực kỳ rõ ràng phương hướng, còn như chân chính có thể đi tới một bước nào, nhưng phải nhìn chính hắn, có thể lĩnh ngộ được một bước kia.
- Đao ý bản chất, là lĩnh ngộ cảm xúc, chuyển hóa ý cảnh, dung nhập đao pháp, diễn hóa thành bản thân đối đao pháp lĩnh ngộ, trở thành một loại toàn bộ lực lượng mới, như vậy kiếm ý đây?
Ở Tần Trần chỉ bảo Vương Khải Minh lúc, một bên U Thiên Tuyết, thì sa vào rung động thật sâu, tự lẩm bẩm.
Đao ý cùng kiếm ý, nhìn như bất đồng, kì thực nghĩ thông suốt.
Tần Trần nói, có thể cho Vương Khải Minh mang đến cảm ngộ, cũng tương tự để cho U Thiên Tuyết, nội tâm đã bị cực đại xúc động.
Vào lúc này, nàng không khỏi hồi tưởng lại ban đầu ở Yêu Tổ sơn mạch, Tần Trần thuận tay lộ ra kiếm ý, liền đem nàng kiếm chiêu đánh tan, cái loại này huy sái tự nhiên, lại lần nữa ở nàng não hải hiện lên, khiến cho nàng không kìm lòng nổi trở nên sợ hãi.
- Hắn đến tột cùng là một người người nào, vì sao ở kiếm ý phương diện, có thâm hậu như thế tạo nghệ, ở đao ý phương diện, cũng mạnh như thế, hơn nữa, hắn tựa hồ đang trận pháp phương diện, cũng cực kỳ bất phàm, đúng là làm sao làm được?
Khi tiếp xúc với Tần Trần, trong lòng nàng còn có chút chán ghét Tần Trần, cảm xúc này càng ngày càng mơ hồ.
Giống như có một tầng sương mù bao phủ, làm cho nàng cảm thấy thần bí muốn hăm dò.
Trở nên trầm mê.
Lúc này.
Ở bên ngoài Cổ Phong Thành.
Lý Khôn Vân và nữ tử áo đỏ đang đứng chung với một đám đệ tử Lưu Tiên Tông, bọn họ đứng trên một bình nguyên cách thành mười dặm, dưới sự hướng dẫn của trưởng lão dẫn đội, bọn họ chờ đợi cái gì đó.
Hô!
Đột nhiên!
Trên không trung xuất hiện tiếng xé gió rất lớn, mọi người vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy chân trời nơi xa có một tia lửa lướt tới, lúc đầu chỉ lớn bằng hạt đậu tương, chớp mắt đã rõ ràng, đó là một con huyết thú đầu ưng tỏa ra hỏa diễm.
Chính là huyết thú Huyền cấp tứ giai... Hỏa Diễm Sư Thứu!
Trên lưng Hỏa Diễm Sư Thứu có một tên thanh niên khí thế bất phàm đứng đó, người này mặc trường bào màu tím, tóc dài phiêu dật phong trần, đầu buộc tóc, dung mạo anh tuấn, vừa xuất hiện, giống như hóa thành tồn tại duy nhất trong thiên địa, ngay cả Hỏa Diễm Sư Thứu ở trước mặt hắn cũng trở nên thấp kém nhỏ bé.
Hỏa Diễm Sư Thứu đáp xuống trước mặt đám người Lưu Tiên Tông, thanh niên tỏa ra khí tức làm cho người ta hít thở không thông, làm cho đám người Lý Khôn Vân không kìm lòng nổi gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng mặt người đến.
- Bái kiến Đại sư huynh.
Ngay sau đó, đám người Lý Khôn Vân đều khom mình hành lễ, trên mặt mang theo thành kính, tràn ngập cung kính.
Giống như ở trước mặt bọn họ không phải là sư huynh, mà là trưởng lão, tông chủ tông môn.
- Ha hả, Hoa Thiên Độ, cuối cùng ngươi đã đến.
Trưởng lão dẫn đầu Lưu Tiên Tông cười ôn hòa đi tới trước mặt thanh niên.
- Bái kiến Hách trưởng lão.
Thanh niên chắp tay, dáng vẻ tùy ý.
- Ha hả, hiền chất khách khí.
- Hách trưởng lão, Cổ Nam Đô di tích kia thật sự thần kỳ như ngươi nói?
Ánh mắt thanh niên nhìn sang.
- Lúc nhận được tin tức, đệ tử đang bế quan khổ tu tại âm dương tiên đàm, tông môn cách ngũ quốc rất xa xôi, qua lại một chuyến cũng tiêu hao không ít thời gian, nếu chỉ là một tiểu di tích, phí phạm thời gian như vậy, cái nhận được không bù nổi cái mất.
- Ha hả, hiền chất bình tĩnh chớ nóng, lão phu ngay từ đầu cũng có chút nghi ngờ, thế nhưng sau khi đi tới thăm dò ngũ quốc, mới phát hiện Cổ Nam Đô di tích còn cổ xưa hơn lão phu tưởng tượng, hơn nữa còn rất đáng sợ.
- Ồ?
Thanh niên nhìn sang, lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Trưởng lão dẫn đầu cười nhạt, nói:
- Theo lão phu quan sát, di tích này hẳn đến từ thời đại trước Hắc Ám, không ngoài sở liệu, là một tông môn cổ xưa lưu lại, mấu chốt nhất là, di tích này còn hoàn hảo, thậm chí có ý thức tự chủ, cách năm năm sẽ mở một lần, có thể nói rất phi phàm.
- Ồ? Di tích viễn cổ thời đại trước Hắc Ám, thú vị.
Thanh niên gật đầu.
- Chúng ta tới đây là vì cách nơi này không xa lắm, dù vậy, trừ Lưu Tiên Tông chúng ta ra, đã có không ít thiên tài Đại Uy vương triều chạy tới ngũ quốc này.
- Có nhân vật đáng chú ý hay không?
- Có.
Trưởng lão dẫn đầu gật đầu:
- Trừ Lưu Tiên Tông chúng ta ra, Lãnh Thư công tử Lãnh Vô Song và Đế Tâm thiếu chủ Đế Thiên Nhất cũng đã đi tới Cổ Phong Thành, cũng vì Cổ Nam Đô di tích.