Vũ Thần Chúa Tể

Chương 408: Nhếch nhác rời đi

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn không thể không nghĩ tới đối phương có tu vi bất phàm, có khả năng ngăn cản công kích của mình hay không, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, đối phương lại dùng một chiếc đũa đánh lui hắn, hơn nữa còn bị đánh trước mặt đông người như thế, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Mặc dù ở Đại Uy vương triều Huyền Châu, hắn chưa từng bị sỉ nhục như thế.

- Tiếp ta một chiêu, Cực Đạo Bá Quyền!

Hắn bắt đầu khởi động huyết mạch trong người, trên thân Vũ Diệu bộc phát ra ánh sáng lộng lẫy, đồng thời trên nắm tay phải xuất hiện tầng tầng hư ảnh giống như từng mặt trời chói chan, chiếu sáng cổ kim, chấn nhiếp thiên hạ.

Đây là quyền đạo ý cảnh thôi động đến mức tận cùng mới sinh ra.

Vào lúc này, hắn đã dùng toàn lực, thôi phát tu vi đến cực điểm, chỉ vì đánh bại Tần Trần, vãn hồi sỉ nhục bản thân.

Ầm ầm!

Quyền uy chưa tới, toàn bộ Thính Phong Hiên đã lắc lư, lung lay sắp đổ, giống như sắp đổ nát ngay lập tức.

- Trảm!

Vẫn là một trảm nhẹ nhàng, Tần Trần thuận tay chém ra, tuỳ tiện tự nhiên.

Trong cảm giác của người khác, quang mang trước mặt có thế không thể ngăn cản, tinh thần lực dò xét thế nào cũng không tìm ra sơ hở.

Trong mắt người , vũ kỹ Huyền cấp cao đẳng đã là thứ quý hiếm, trong mắt Vũ Hoàng kiếp trước, thứ này lại suy yếu đến mức không chịu nổi một kích, tìm đúng điểm yếu kém nhất là có thể phá vỡ, đánh tan.

Oanh két!

Quyền kình như mặt trời chói chan bị kiếm quang đánh tan, quyền quang hơi rung chuyển một lúc, ngay sau đó lập tức nổ tung, tại vị trí bị chém trúng, mặt trời bị nghiền nát tầng tầng lớp lớp.

- Thiên Nguyên hộ thể!

Sắc mặt Vũ Diệu thay đổi, hắn điên cuồng bạo phát chân nguyên ngưng tụ một tầng hộ tráo lên thân thể, toàn bộ hộ tráo bao phủ hắn vào trong, hào quang lộng lẫy lưu chuyển giống như một quang nhân, nỗ lực ngăn cản một đao của Tần Trần.

Thế nhưng vô dụng, răng rắc, ánh đao vừa va chạm với hộ tráo, hộ tráo trên người Vũ Diệu đã xuất hiện vết rạn ngay lập tức, tứ phân ngũ liệt trong khoảnh khắc, đao ý mạnh mẽ cũng đánh lên người hắn, đánh gãy kinh mạch.

Phốc!

Thân thể nhếch nhác lui lại, Vũ Diệu há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hắn quỳ một gối dưới đất, sắc mặt trắng bệch, khí tức uể oải, hiển nhiên hắn đã bị thương rất nặng.

- Ngươi...

Đứng lên, Vũ Diệu vừa định mở miệng nói cái gì, huyết khí trong cơ thể sôi trào, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi lần thứ hai.

- Vũ Diệu!

- Vũ huynh!

Đám người Đại Uy vương triều đều hô to, từng người hoảng sợ nhìn sang Tần Trần luôn phong đạm vân khinh.

Một kích chém bay Vũ Diệu, Tần Trần không sao cả, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, cười nói với Vương Khải Minh:

- Đến, ngồi xuống đi, tiểu nhị, mang đến một bộ chén đũa.

Trong mắt hắn, dường như đánh lui Vũ Diệu chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Mấy người vô cùng rung động.

Quá mạnh, tây bắc ngũ quốc lại có thiên tài kinh khủng như thế, đây là tây bắc ngũ quốc trong mắt bọn họ sao?

Một người một kiếm chém bay mấy người bọn họ, một người dùng chiếc đũa tùy ý đánh bay Vũ Diệu cường thế, thực lực cỡ này, cho dù đặt ở Huyền Châu cũng hết sức kinh người, không phải hạng dễ nhằn.

Nếu như lại có vài thiên tài như vậy, có lẽ trừ những thiên kiêu cái thế đến từ thế lực lớn tại Huyền Châu mới có thể ngăn cản, các thiên tài khác của Đại Uy vương triều đều không thể ngăn cản đối phương.

- Chúng ta đi!

Mấy người không muốn tiếp tục ở lại nơi này, đỡ Vũ Diệu, xám xịt rời khỏi Thính Phong Hiên, cũng không còn liều lĩnh và tiêu sái như lúc ban đầu.

- Ha ha, tốt.

- Quá hả giận.

- Coi thường tây bắc ngũ quốc chúng ta, sao không dùng nước tiểu soi mặt xem bộ dạng của mình là gì.

- Hắc hắc, thật con mẹ nó đã nghiền, không hổ là thiên tài kích sát Quỷ Tiên Phái Niệm Vô Cực, so sánh với hắn, Niệm Vô Cực chỉ là thứ cặn bã, Tần Trần mới là thiên chi kiêu tử của tây bắc ngũ quốc chúng ta.

- Huynh đệ, dường như ban nãy là ngươi nói Niệm Vô Cực bị Tần Trần ám hại mà?

- Khái khái, ta có nói qua lời này hay sao? Ngươi nhất định là nghe lầm.

Võ giả trong lầu ba không ngừng bàn tán xôn xao, rất náo động, kích động nhìn Tần Trần và U Thiên Tuyết.

Những ngày gần đây, có thể nói bọn họ đã thấy được không ít thiên tài Đại Uy vương triều hung hăng phách lối, hơn nữa còn cao cao tại thượng, thái độ xem thường mọi người, đã sớm làm bọn họ không vừa lòng, nhưng lại không có thực lực áp chế người ta.

Hôm nay, cuối cùng có người sả giận thay bọn họ, có thể nói là hãnh diện một phen.

Ngược lại U Thiên Tuyết cùng Tần Trần không có bao nhiêu rung động.

Bọn họ đã từng thấy các thiên tài như Lưu Tiên Tông Lý Khôn Vân, Hoa Phi Vụ, so với bọn họ, đám người Vũ Diệu chỉ là hạng người bất nhập lưu tại Đại Uy vương triều mà thôi, cũng không phỉa là thiên tài đứng đầu chân chính.

- Trần thiếu, ngươi đã đến, một mình ngươi rời khỏi Vương Đô, Tiêu Chiến đại nhân luôn luôn lo lắng ngươi không đuổi kịp đấy.

Nói, Vương Khải Minh kích động nói ra.

- Tiêu Chiến đại nhân bọn họ đều đến rồi?

Tần Trần mỉm cười nhìn sang.

- Đúng vậy, đại bỉ lần này do Tiêu Chiến đại nhân dẫn đội, đệ tử Đại Tề quốc chúng ta, hiện tại đều đang ngụ tại khách sạn Lôi Nguyệt trong Cổ Phong Thành.

- Hừm, sau đó mang ta tới đi.

Nếu đi tới Cổ Phong Thành, đương nhiên phải hội hợp với nhau.

- Đúng rồi Trần thiếu, sao ngươi lại ngồi chung với U Thiên Tuyết, chẳng lẽ các ngươi cùng nhau ra bên ngoài lịch lãm sao?

Mắt nhìn U Thiên Tuyết, Vương Khải Minh không nhịn được hiếu kỳ, trong mắt mang theo ý vị bát quái.

- Ngươi đừng có hiểu lầm, chẳng qua ta với hắn vô tình gặp nhau mà thôi.

U Thiên Tuyết biến sắc, lập tức giải thích trước Tần Trần.

- Há, ta hiểu, vô tình gặp được, chỉ là vô tình gặp được !

Vương Khải Minh giả vờ bừng tỉnh, trong lòng không nhịn được cảm khái: Trần thiếu không hổ là Trần thiếu, ở Đại Tề quốc, Tử Huân công chúa và Linh San quận chúa có liên quan thân mật với hắn, không nghĩ tới đã tham gia sau khi tham gia ngũ quốc đại bỉ một lần, ngay cả thiên tài Lăng Thiên Tông U Thiên Tuyết cũng đi lịch lãm với hắn, sách sách, tài năng tán gái cỡ này, có lẽ không thua kém thiên phú võ đạo của hắn bao nhiêu.

Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của Vương Khải Minh, trong lòng U Thiên Tuyết phiền muộn suýt thổ huyết, hung hăng lườm Tần Trần, nếu không có gia hỏa này, sao có thể bị người ta hiểu lầm chứ?

Bên tai là tiếng bàn luận xôn xao của đám võ giả chung quanh, tất cả đều bàn tán việc giữa nàng và Tần Trần, trong lòng càng phiền muộn vạn phần, cho dù nhảy vào Vũ giang cũng không thể không sạch.

Cảm nhận được ánh mắt giết người của U Thiên Tuyết, trong lòng Tần Trần cũng không biết nói gì, mỹ nữ, việc này liên quan gì tới ta?

- Được rồi, tại sao tiểu tử ngươi cũng bát quái như vậy.

Tần Trần phiền muộn, Vương Khải Minh nhất tâm hướng võ, trước đây cũng không cảm thấy hắn như vậy, không nhịn được nói sang chuyện khác:

- Ta lúc nãy thi triển đao ý, ngươi có nhìn rõ ràng hay không?

- Đa tạ Trần thiếu chỉ điểm, Khải Minh vô cùng cảm kích, nếu không có Trần thiếu, Khải Minh không thể nhanh chóng lĩnh ngộ đao ý, cũng không có đột phá ngày hôm nay.

Nói đến tu luyện, vẻ mặt Vương Khải Minh biến thành nghiêm túc, nói ra lời tận đáy lòng.

Cái gì?

Vương Khải Minh lĩnh ngộ đao ý là nhờ vào Tần Trần chỉ điểm?

U Thiên Tuyết đang phiền muộn uống nước, nghe vậy cũng bị sặc, nàng ho khan, cũng sợ hãi nhìn Tần Trần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)