- Thật mạnh!
- Đây chính là thực lực của đệ nhất thiên tài Lăng Thiên Tông hay sao?
- Chúng ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
- Thua kém quá nhiều!
Có không ít thiên tài trẻ tuổi đều hâm mộ U Thiên Tuyết, loại cường thế và dung mạo khuynh thành này, khiến cho bọn họ rung động, cảm thấy bản thân vô cùng thấp kém, giống như con vịt xấu xí và thiên nga, không dám có tâm trèo cao.
Nữ tử tuyệt thế như vậy, cuối cùng phải là nam tử như thế nào mới có thể xứng đôi?
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi đều nhìn lên thân Tần Trần ngồi đối diện với U Thiên Tuyết, nội tâm phiền muộn sắp thổ huyết, bọn họ không hiểu, với thân phận của U Thiên Tuyết, tại sao lại ngồi chung với một người như vậy, hơn nữa nhìn mặt ngoài còn vô cùng thân mật.
Nội tâm khó chịu sắp thổ huyết.
- Còn muốn thử lại lần nữa hay không?
U Thiên Tuyết liếc mắt nhìn mấy đại thiên tài của Đại Uy vương triều, nhẹ nhàng uống cạn rượu trong cốc, thổ khí như lan.
Ánh mắt Vũ Diệu lập loè, nội tâm rung động mãnh liệt, uy lực một kiếm của U Thiên Tuyết vừa rồi quá mạnh, mặc dù không có nhắm vào hắn, nhưng hắn vẫn có cảm giác sợ hãi như bị người ta chỉ kiếm vào mi tâm, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Hắn biết rõ, luận thực lực chân thật, hắn cũng không mạnh hơn đám đồng bạn bao nhiêu, điểm cường đại duy nhất, chỉ sợ chính là hắn đã lĩnh ngộ quyền đạo ý cảnh, có quyền đạo ý cảnh, lực công kích của hắn mạnh hơn gấp đôi bình thường.
Nhưng cho dù như thế, Vũ Diệu cũng không có chắc chắn, bản thân nhất định sẽ là đối thủ của U Thiên Tuyết.
Người này là thiên tài ngũ quốc sao? Tại sao lại đáng sợ như thế?
Nội tâm Vũ Diệu rung động, lòng bàn tay đổ mồ hôi, vào lúc này, U Thiên Tuyết với dáng vẻ và thân thể bồng bềnh như tiên, đã trở nên đồ sộ không ai sánh bằng, trước khi mò ra chút tình huống chân thật của đối phương, hắn thậm chí còn không dám ứng chiến.
Nhưng trước đó đã nói ra những lời cuồng ngạo, nếu hiện tại xám xịt đi ra, chắc chắn sẽ trở thành trò cười, ném đi mặt mũi của Đại Uy vương triều, đến lúc đó không những mình xấu hổ nhếch nhác, thậm chí còn làm mất mặt Thiên Môn phủ, bị trưởng lão trong phủ trách phạt.
Cho nên, dù có sợ hay không, hắn nhất định phải kiên trì chống đỡ tới cùng, quyết không thể sợ sệt lùi bước.
Ánh mắt dời đi, Vũ Diệu ném ánh mắt sang Tần Trần đối diện U Thiên Tuyết, sắc mặt hắn sáng ngời.
- Ta hoàn toàn không có nắm chắc chống lại nữ tử áo trắng, thế nhưng chống lại thiếu niên này, ta chắc chắn quá nhiều, người này tuổi còn trẻ, tu vi cũng không yếu, thế nhưng thực lực sẽ kém hơn nữ tử áo trắng một bậc, hơn nữa ta lúc nãy nghe nói, người này chính là thiên tài ngũ quốc, chỉ cần đánh bại hắn, cũng không sợ làm mất mặt Đại Uy vương triều, đến lúc đó ta sẽ rời đi, không ai có thể nói bất cứ lời không tốt nào.
Thở ra một hơi, Vũ Diệu liền cao giọng nói.
- Ta thừa nhận ta lúc trước nói sai, tây bắc ngũ quốc vẫn có một hai thiên tài không tệ, cô nương này xem như một người, nhưng mà, không biết vị tuấn kiệt bên cạnh cô nương có thiên phú dị bẩm như cô nương hay không, có thể tiếp một chiêu của tại hạ?
Vừa dứt lời.
Sưu!
Thân thể Vũ Diệu nhanh như điện, lao thẳng tới Tần Trần, trên tay phải tỏa ra tia sáng chói mắt, bạo phát khí tức kinh người, muốn một trảo bắt lấy Tần Trần.
- Gia hỏa này quá đê tiện, vậy mà ra tay với Tần Trần.
- Đúng vậy, tất nhiên là biết mình không phải đối thủ của U Thiên Tuyết, cho nên đem mục tiêu chuyển dời lên thân Tần Trần.
- Đáng chết, Tần Trần còn nhỏ hơn U Thiên Tuyết hai tuổi, nghe nói hắn là người có tuổi thấp nhất lúc ngũ quốc sơ thí, Vũ Diệu đánh tính toán thật hay.
Đại sảnh nổ tung, đám người nghị luận ầm ỉ, đều cho rằng Vũ Diệu quá mức đê tiện.
- Để mắt tới ta?
Tần Trần kinh ngạc, hắn cười khẽ, cho rằng mình dễ khi dễ sao?
Chiếc đũa nhẹ nhàng kẹp lấy một khối gan phượng đưa vào trong miệng, Tần Trần không thèm quan tâm tới công kích của Vũ Diệu.
Đồng thời mở miệng nói:
- Vương Khải Minh, cho dù ngươi lãnh ngộ đao ý, nhưng lại đi nhầm đường vòng, đao ý của ngươi có khuynh hướng tức giận, tức giận có thể làm công kích của ngươi trở nên mạnh mẽ, thế nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tức giận là một loại tâm tình, mà không phải ý cảnh, lấy tức giận làm đao ý, sẽ làm ngươi càng đi càng hẹp trên con đường đao ý, cuối cùng đi lầm vào đường rẽ, thậm chí tẩu hỏa nhập ma...
Tần Trần thẳng thắn nói, chỉ điểm đối phương.
Thấy thế, tất cả võ giả trên đại sảnh lầu ba đều trợn mắt há hốc mồm, mỗi người đều sắp điên mất.
Đại ca, hiện tại kẻ khác đang khiêu chiến ngươi, hơn nữa phát động tấn công mạnh mẽ, ngươi không những không ứng chiến, lại còn có tâm tình ăn uống.
Ăn cái gì cũng thôi, lại còn rỗi rãnh chỉ điểm kẻ khác, ngươi nói thực lực ngươi cũng không có cao hơn Vương Khải Minh, chỉ điểm cái gì chứ? Cũng không nên ném mặt mũi người ngũ quốc.
Vào lúc này, mọi người đã sớm phát điên.
Thậm chí ngay cả Vũ Diệu đang xuất thủ cũng há hốc mồm? Gia hỏa này rõ là thiên tài ngũ quốc, không phải là thằng hề chuyên diễn hài của ngũ quốc đấy chứ? Đến lúc nào rồi, hắn còn nói dõng dạc như vậy, cũng được, bản thân ta đang cần chà đạp khí thế của ngũ quốc.
Nghĩ tới đây, khí thế trên người Vũ Diệu càng mạnh hơn trước, ầm ầm, hào quang bao phủ tay phải của hắn, giống như một mặt trời đè ép Tần Trần.
Thời điểm mọi người quay đầu đi không muốn nhìn thảm kịch, tay phải Tần Trần nâng chiếc đũa lên, lấy đũa làm đao, chém về phía Vũ Diệu.
Ầm ầm!
Một ánh đao đáng sợ bao phủ hư không, chiếc đũa trúc bộc phát ra đao ý kinh người, đao ý vô hạn, mang theo sức mạnh hủy diệt, ẩn chứa khí tức sát phạt vô tận, vào lúc này, lông tơ trên thân mọi người đều dựng thẳng lên, giống như bị một chậu nước lạnh dội lên người, tất cả đều giật mình.
Vũ Diệu kinh hãi tê cả da đầu, khinh thường trong mắt biến mất, hắn đổi thành tức giận, chân khí trong cơ thể bộc phát mạnh mẽ, mặt trời nóng rực va chạm với đao khí, bạo phát tầng tầng lớp lớp, muốn đánh nổ đạo đao ý kia.
Thế nhưng chiếc đũa bắn ra ánh đao nhìn như đơn giản, kì thực kinh khủng kinh người, khí tức hủy diệt cùng sát phạt giống như một ngọn núi lớn đánh vào người hắn, oanh, quyền quang của hắn bị đánh nổ, lực lượng cường thế đánh bay hắn trong nháy mắt.
Ầm!
Cái bàn sau lưng hắn nổ tung, Vũ Diệu vô cùng chật vật, gần như tè xuống đất.
Hí!
Thấy thế, đám người đều hít khí lạnh, con ngươi như lồi ra ngoài.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Tần Trần dùng chiếc đũa đánh bay Vũ Diệu? Bọn họ không có hoa mắt chứ? Không ít người lau mắt của mình, cho rằng là ảo giác.
Nhưng cảnh tượng diễn ra trước mặt lại nói cho bọn họ biết, tất cả những việc này đều là sự thật.
Vương Khải Minh cũng rung động nhìn cảnh tượng trước mắt, nội tâm rung động: Trần thiếu không hổ là Trần thiếu, quá mạnh, một đao vừa rồi, ít nhất ẩn chứa ẩn chứa hai chủng đao ý, mỗi một đạo đao ý đều mạnh hơn hắn vô số lần.
Ban đầu, hắn giống như người mù sờ voi trên con đường tìm hiểu đao ý, thế nhưng lúc này, nhìn thấy một đao của Tần Trần, kết hợp với lời nói của Tần Trần lúc trước, trước mắt hắn xuất hiện một con đường rực rỡ tươi sáng.
- Đáng ghét, ta không tin, ngươi dùng chiếc đũa lại có thể đánh lui ta!
Nổi giận gầm lên một tiếng, Vũ Diệu vứt bỏ cơm thừa canh cặn trên người, đôi mắt hắn đỏ lên giống như một con sư tử đang phẫn nộ, một cổ khí tức kinh khủng bao phủ cơ thể của hắn.