- Ha ha ha, Vũ Diệu, chẳng lẽ ngươi không phải đối thủ của đám man di ngũ quốc?
Đám người bên cạnh Vũ Diệu cười khẽ, thần thái rất bình tĩnh, từng người xem thường Vũ Diệu, xem náo nhiệt, hoàn toàn không có chút lo lắng.
- Hừ, mấy người các ngươi nói nhảm cái gì đó, lo ăn đi.
Vũ Diệu hừ một tiếng, nhìn về phía Vương Khải Minh:
- Thật sự làm ta không nghĩ tới, ngươi còn nhỏ tuổi như thế, vậy mà đã lĩnh ngộ đao ý, khó trách có dũng khí lớn lối như vậy.
Đao ý, đây là tiêu chuẩn trọng yếu nhất để trở thành đao khách, một người cầm đao, mặc kệ tu vi cao bao nhiêu, chỉ cần không có lĩnh ngộ đao ý, trong mắt người ngoài, hắn không phải đao khách chân chính.
Thế nhưng, một đao khách muốn lĩnh ngộ đao ý, trên cơ bản đều phải đạt đến Huyền cấp, đồng thời tuổi phải trên ba mươi, chìm đắm trong đao pháp nhiều năm, có lý giải chân chính về đao pháp mới có thể lĩnh ngộ.
Vương Khải Minh chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, dĩ nhiên đã lĩnh ngộ đao ý, mặc dù đặt tại Đại Uy vương triều, hắn cũng được coi là một thiên tài.
- Đáng tiếc, ở trước mặt ta, ngươi không là gì cả!
Nhảy tới trước một bước, khí tức trên thân Vũ Diệu biến thành âm trầm, dường như trong cơ thể ẩn chứa một mặt trời, một cổ khí tức kinh người đột nhiên truyền ra, khiến cho không ít Võ giả ngũ quốc chung quanh cảm thấy khó thở, ánh mắt mang theo hoảng sợ.
- Tiếp ta một chưởng, Đại Nhật Toái Thiên Quyền!
Trong lòng bàn tay Vũ Diệu xuất hiện kim quang sáng ngời, hóa thành một mặt trời chói chan, mặt trời xoay tròn, mang theo khí tức kinh người nghiền ép Vương Khải Minh đứng cách đó không xa, khí thế kinh thiên.
- Hận Thiên Đao Pháp!
Vương Khải Minh quát lạnh, một bước cũng không nhường, hai tay nắm chặc chiến đao, một cổ đao ý đáng sợ xâm nhập cơ thể, tầng tầng lớp lớp, mang theo tức giận và bá đạo vô tận.
Oanh, chưởng đao va chạm, đao khí hừng hực ngang dọc cuồn cuộn, kình khí mạnh mẽ làm võ giả chung quanh phải vận dụng chân khí để chống cự, lại có khí tức khủng khiếp sinh ra, toàn bộ tửu lâu bị cổ lực lượng này đè ép kêu cót két, giống như có thể đổ nát bất cứ lúc nào.
Vũ Diệu cười nhạt, hai tay hóa thành hình cung giống như đang ôm mặt trời, mặt trời giống như cối xay đang xoay tròn, ken két ken két, Vương Khải Minh chém ra đao khí bị ăn mòn liên tiếp.
- Lực lượng thật mạnh.
- Thậm chí có thể tiêu diệt đao ý, đây là lực lượng gì?
Toàn trường náo động, tiếng kinh hô vang vọng khắp nơi.
Ban nãy Vũ Diệu cùng Triệu Thành giao thủ với tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã biến mất, cho nên tất cả mọi người không có quá nhiều cảm giác, hiện tại có thể cảm nhận được lực lượng rõ ràng, mới biết được lực lượng chiến đấu đáng sợ ra sao, khí tức hủy diệt sinh ra đã dọa mọi người sợ hãi, tâm thần không yên.
U Thiên Tuyết cau mày, nói:
- Không nghĩ tới Đại Tề quốc các ngươi còn có thiên tài như vậy, thời điểm ngũ quốc đại bỉ sơ thí, ngược lại không có lưu ý cẩn thận, tu vi cỡ này, nếu đặt ở vãng giới ngũ quốc đại bỉ đấu chung kết, hoàn toàn có cơ hội tiến vào top mười.
- Vương Khải Minh thiên phú không tệ, nhưng hắn còn quá non nớt, hắn quá truy cầu việc trở nên mạnh mẽ, cho nên đao ý của hắn đã tiến vào đường rẽ, bây giờ nhìn không ra cái gì, nếu tiếp tục như thế, sau này nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Tần Trần tự nhiên biết Vương Khải Minh cường đại, trong Thiên Tinh Học Viện, ngay từ đầu bừa bãi vô danh, hắn có thể dựa vào lực lượng bản thân đứng vững, trở thành người đứng thứ tư trong cuộc thi cuối kỳ tại Thiên Tinh Học Viện, có thể so sánh với các thiên tài gia tộc quyền quý.
Sau ngũ quốc đại bỉ sơ thí, thiên phú của hắn bị đào móc, đã được Đại Tề quốc chú trọng, chiếm được tài nguyên, không phải trước kia có thể so sánh, có nhiều tài nguyên ủng hộ như thế, tiềm lực kinh khủng của hắn cũng bộc phát, tu hành một ngày có thể so với mấy ngày của thiên tài khác, ở điểm này, gần như ít có thiên tài nào mạnh hơn hắn.
Thế nhưng Tần Trần vẫn cau mày, Vương Khải Minh đột phá gọi là hậu tích bạc phát, ngược lại không có gì ngoài ý muốn, thế nhưng ở trên đao ý, hắn đột phá quá lớn, sau đó rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
U Thiên Tuyết không nói gì, chỉ nhìn Tần Trần, lời bình vừa rồi giống như hắn có thể nhìn thấu tất cả, nàng nhớ bản thân hắn còn nhỏ hơn Vương Khải Minh a?
Chẳng biết tại sao, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc và lời nói khẳng định của Tần Trần, trong lòng U Thiên Tuyết lại có cảm giác không rõ, dường như bên cạnh nàng không phải là một thiếu niên, mà là một đại sư đạt tới đỉnh cao nhất, khiến cho nàng có cảm giác ngưỡng mộ như gặp núi cao.
Lúc này, tình hình chiến đấu biến hóa.
Bị quyền uy của Vũ Diệu áp chế, sắc mặt Vương Khải Minh vẫn không thay đổi, giống như tâm trí của hắn vô cùng kiên định, mặc dù đối mặt Thiên Sơn vỡ nát cũng không biến sắc, trong thân thể có khí tức vô hình bốc lên, làm cho mọi người biến sắc, là huyết mạch.
- Đoạn Thiên Trảm!
Nổi giận gầm lên một tiếng, đao ý càng sâu, có đao ý ngập trời phá tan không gian, ngạo tuyệt cửu tiêu.
- Hừ, xem ra không lấy ra chút bài là không được.
Sắc mặt Vũ Diệu biến thành ngưng trọng, đệ tử ngũ quốc có thực lực còn đáng sợ hơn hắn suy nghĩ, với tu vi của hắn, tự nhận có thể tuyệt sát võ giả Huyền cấp sơ kỳ phổ thông tại tây bắc ngũ quốc, không nghĩ tới hắn liên tục ăn kinh ngạc trong tay thiếu niên trước mặt, lúc này, cho dù đánh bại Vương Khải Minh, truyền vào tai đám thiên tài Đại Uy vương triều cũng bị người ta chế nhạo, cho nên hắn vô cùng giận dữ.
- Cực Đạo Diệu Quyền!
Gầm lên một tiếng, dường như trong cơ thể Vũ Diệu có một mặt trời nổ tung, một cổ uy thế hùng hậu tới cực hạn bạo phát, trên tay phải hắn xuất hiện mặt trời nổ tung, tỏa ra uy thế vô cùng khủng khiếp.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người có cảm giác như đang phơi mình dưới ánh mặt trời chói chan, có cảm giác sợ hãi và không thể chống lại.
- Là quyền đạo ý cảnh.
- Quyền uy thật đáng sợ, cảnh giới quyền pháp của người này, cuối cùng đạt đến tình trạng gì?
Đám người chấn động, kiếm khách có kiếm ý, đao khách có đao ý, quyền pháp, cũng tương tự có quyền đạo ý cảnh.
Chỉ là quyền đạo ý cảnh trong quyền pháp cũng không giống đao ý và kiếm ý, một khi lĩnh ngộ sẽ thông dụng với bất cứ đao pháp và kiếm pháp gì, nó có liên quan tới việc tu luyện quyền pháp gì, quyền pháp gì, sẽ có quyền đạo ý cảnh gì.
Cho dù là đồng bạn bên cạnh Vũ Diệu cũng nghẹn họng nhìn trân trối, lộ ra vẻ chấn động.
Một người trong đó lẩm bẩm nói:
- Vũ Diệu vậy mà lĩnh ngộ quyền đạo ý cảnh, xem ra lần này hắn tới tây bắc ngũ quốc là sớm có chuẩn bị, muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp.
- Xem ra chúng ta trước kia đã đánh giá thấp Vũ Diệu, ta mới vừa cam đoan, với thực lực của Vũ Diệu, nói không định có thể quét ngang toàn bộ tây bắc.
- Cũng đúng, quyền đạo ý cảnh, chỉ có tu luyện quyền pháp cao thâm mới có thể nắm giữ, Vũ Diệu tu hành Cực Đạo Diệu Quyền, là một trong những quyền pháp cao cấp nhất Thiên Môn phủ, phẩm cấp là Huyền cấp cao đẳng, có lẽ tìm khắp toàn bộ tây bắc ngũ quốc, cũng rất khó tìm được quyền pháp nào lợi hại hơn.
- Hắc hắc, chúng ta nên quan sát thật kỹ mới được.
Đám đồng bạn của Vũ Diệu dương dương đắc ý, nghị luận ầm ỉ.
- PHÁ...
Vũ Diệu lạnh lùng, toàn thân tỏa ánh sáng chói mắt như thần linh, dùng sức đánh ra một quyền.
- Ầm!
Đao mang của Vương Khải Minh không thể kiên trì được nữa, vỡ nát trong nháy mắt, đồng thời hắn kêu lên đầy đau đớn, thân thể lùi lại.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh, đôi mắt Vũ Diệu lạnh lùng, hắn không chịu thua, ngược lại ra tay với uy lực mạnh hơn nữa, hắn vươn tay muốn bắt lấy Vương Khải Minh, muốn cho đối phương một giáo huấn thê thảm.
Đột nhiên.
Một đạo kiếm quang chém tới.
Phốc!
Quyền uy của Vũ Diệu bị chém thành hai đoạn, quyền uy mất đi chân khí chống đỡ liền nổ tung trong nháy mắt, biến mất trong hư vô.
- Ai?
Con ngươi co rụt lại, Vũ Diệu gào lên, nhìn vào một góc khuất, trong ánh mắt tỏa ra sát cơ hừng hực.