Vũ Thần Chúa Tể

Chương 404: Một người là đủ

Chương Trước Chương Tiếp

U Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn về phía Tần Trần, Tần Trần hiện tại càng làm cho nàng sinh ra xúc động mãnh liệt.

Giọng nói bá đạo, ánh mắt lạnh lùng, giống như lúc ở Huyết Linh Trì, Yêu Tổ sơn mạch, thiên địa khác biệt, càng làm U Thiên Tuyết không nhịn được nghi hoặc, đâu mới thật sự là hắn, hắn là dạng người như thế nào?

U Thiên Tuyết đang muốn đáp lời, đột nhiên lầu hai có tiếng bước chân vang lên, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Vương Khải Minh ta đánh với ngươi một trận.

U Thiên Tuyết cười khẽ:

- Xem ra không cần chúng ta xuất thủ.

Vương Khải Minh?

Tần Trần kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn thấy một thanh niên vác chiến đao đi tới, không phải Vương Khải Minh còn có thể là ai?

Không gặp nhiều ngày, tu vi của Vương Khải Minh đã đột phá tới Thiên cấp hậu kỳ, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt giống như một thanh chiến đao, vừa lên, hắn lạnh lùng nhìn đám người Đại Uy vương triều, dường như trong mắt hắn, trừ mấy người này ra, không còn vật gì khác nữa.

Loại phong mang này, khiến cho tất cả mọi người biến sắc.

- Nếu như ta nhớ không lầm, người này chính là người Đại Tề quốc các ngươi.

U Thiên Tuyết nhìn sang Tần Trần, khẽ cười nói.

Tần Trần gật đầu.

Vương Khải Minh, đây là một trong số ít thiên tài hiếm có tại Đại Tề quốc, tuổi còn trẻ, lại có thể lĩnh ngộ đao ý, ngộ tính trên đao pháp, cho dù đặt ở nơi nào cũng là số một.

- Ngươi là người phương nào?

Thanh niên tóc vàng Vũ Diệu cười nhạt.

- Đại Tề quốc Vương Khải Minh.

Vương Khải Minh vừa tiến vào Thính Phong Hiên, ở lầu hai nghe thấy tiếng náo động trên lầu ba, đặc biệt khi nghe Vũ Diệu kiêu ngạo chê cười ngũ quốc, sao hắn có thể nhịn nổi.

- Ha hả, xem ra ngươi cũng không phục, lại là một đao khách sao? Tại tây bắc ngũ quốc này, làm gì có đao khách chân chính, chỉ là đám trẻ con cầm đao múa mai mà thôi.

Vũ Diệu xem thường, dáng vẻ kiêu ngạo.

Luận tuổi, Vương Khải Minh còn trẻ hơn Triệu Thành ba bốn tuổi, càng không đặt vào mắt Vũ Diệu.

Vương Khải Minh không quan tâm, lạnh lùng nói:

- Chém gió thì ai nói không được, có giỏi thì đánh với ta một trận.

- Hừ, xem ra lúc nãy là ta nhân từ, chính ngươi tự tìm cái chết, vậy thì đừng trách ta.

Vũ Diệu hừ lạnh một tiếng, nhìn bốn phía:

- Còn có ai muốn khiêu chiến bản thiếu, cùng lên đi, tránh một tên lại một tên, ta không có thời gian chơi với các ngươi.

Sau khi chiến với Triệu Thành, Vũ Diệu càng tự tin hơn trước, dáng vẻ phóng đãng, xem thường tất cả mọi người ở đây.

Nếu như có thể dốc hết sức đánh bại rất nhiều thiên tài ngũ quốc, thanh danh của mình sẽ truyền khắp Đại Uy vương triều.

Đám người trong đại sảnh tức giận, từng người nắm chặt vũ khí, nhưng không ai đứng ra, lại không nói bọn họ không phải đối thủ của Vũ Diệu, cho dù đánh thắng, nhiều người đối phó một người như vậy, thắng cũng không anh hùng, càng không có mặt mũi.

- Ngươi nghĩ quá nhiều, đối phó ngươi, một mình ta là đủ rồi.

Vương Khải Minh không thèm quan tâm, giống như một khối đá, mãi mãi đứng vững.

Hắn có thể nhìn ra Vũ Diệu tuyệt đối không phải thiên tài phổ thông, khí thế trên người như mặt trời giữa trưa, có ý chí xâm lược mạnh mẽ, nhưng hắn cũng không phải hạng dễ trêu, sau ngũ quốc đại bỉ vòng thứ nhất, hắn chuyên tâm khổ tu, tu vi cũng từ Thiên cấp sơ kỳ đỉnh phong tiến vào Thiên cấp hậu kỳ, cũng không phải là kẻ đơn giản.

Huống chi, thân là đao khách, hắn phải bảo trì nội tâm bình thản không dao động, đừng nói chỉ đối mặt một thanh niên thiên tài tới từ Đại Uy vương triều, cho dù đối mặt với cường giả cao nhất Đại Uy vương triều, hắn cũng không khiếp nhược và lùi bước.

- Tiếp chiêu đi!

Giọng nói vừa dứt, chiến đao bên hông Vương Khải Minh đột nhiên ra khỏi vỏ.

Cheng!

Một cơn gió lạnh thổi qua đại sảnh lầu ba, thân thể tất cả mọi người co lại, ngay sau đó, một ánh đao sáng như tuyết xuất hiện trong tầm mắt, ánh đao lộng lẫy nhưng nhanh như thiểm điện, đột nhiên xuất hiện trước người Vũ Diệu, chém xuống ngay lập tức.

- Thú vị!

Vũ Diệu trố mắt nhìn, hắn rất kinh ngạc, tay phải bấm tay thành trảo, hắn nhanh như tia chớp bắt lấy ánh đao, dùng sức lắc một cái, răng rắc, ánh đao vỡ nát, kình khí mạnh mẽ cắt ra vô số vết cắt trên mặt sàn.

Đám người chung quanh thúc dục chân khí bảo vệ bản thân, bảo vệ tửu lâu, cũng may hai người giao thủ chỉ là luận bàn, vẫn chưa dùng toàn lực, bằng không, kình khí mạnh mẽ đủ sức xé nát tầng thứ ba.

- Đây chính là công kích của ngươi, không gì hơn cái này? Cũng không biết lấy cuồng vọng tự tin từ nơi nào.

Một trảo vỡ nát công kích của Vương Khải Minh, Vũ Diệu vẫn ngồi tại chỗ, phong đạm vân khinh, ánh mắt liều lĩnh.

- Hy vọng ngươi tiếp tục giữ vững tự tin như thế.

Vút vút!

Vương Khải Minh mặt không đổi sắc, hai tay nắm chặt chiến đao, bổ ra mấy đao, ánh đao hoành không, không khí bị chém đứt sinh ra tiếng nổ vang, đao khí bao quanh thân thể Vũ Diệu, triệt để phong tỏa đường tránh né của đối phương.

- Hả?

Ánh mắt Vũ Diệu ngưng lại, phong đạm vân khinh trên mặt biến mất, hắn rất kinh ngạc, đao pháp của đối phương cực kỳ xảo quyệt, lúc này phong tỏa các phương vị trên thân thể của hắn, nếu hắn vẫn tùy ý tự nhiên ngồi tại chỗ như lúc trước, nhất định sẽ bị đả thương.

- Đúng là có tài, khó trách tự tin như vậy, đáng tiếc còn không đủ.

Két, cái ghế phía sau bị gạt đi, Vũ Diệu đứng lên từ lúc nào, trên hai tay xuất hiện quyền sáo, hai tay giao thoa, huyễn ảnh thoáng qua.

Phốc phốc phốc phốc phốc!

Tất cả ánh đao bao phủ thân thể hắn đều bị vặn nát.

- Nãy giờ đều là ngươi tấn công, hiện tại đến lượt ta.

Cất bước tiến lên, Vũ Diệu cười nhạt, sau đó dùng sức tấn công, oanh, hư không chấn động, quyền uy vô tận như quần sơn đổ nát, khí thế kinh người, làm cho tất cả mọi người cảm thấy khó thở, biến sắc, chính là một quyền đánh bại Triệu Thành lúc trước.

Vương Khải Minh cũng bộc lộ lực lượng, một quyền này, hắn khó có thể ngăn cản.

- Trảm!

Vương Khải Minh vẫn giữ vững bình tĩnh, dường như ở trong lòng hắn không có chút giật mình, hai tay giơ chiến đao lên cao, hung hãn chém xuống.

- Vô dụng, cho dù tu vi chúng ta chênh lệch không nhiều, nhưng chất lượng chân khí chênh lệch quá xa, ngũ quốc chỉ là vùng đất man di lạc hậu, tu luyện công pháp đều yếu ớt, thuộc về mặt hàng bất nhập lưu.

Lên tiếng giễu cợt, Vũ Diệu khinh miệt càng sâu, tu vi của hắn và đối phương đều là Thiên cấp hậu kỳ, nhưng hai người tu luyện công pháp lại chênh lệch quá lớn, cùng là một chiêu, bản thân chỉ cần thôi động không tới một phần ba chân khí cũng có thể dễ dàng nghiền ép đối phương.

- Phải không được? Phá cho ta!

Tiếng hừ lạnh truyền đến, ánh mắt Vương Khải Minh không có chút gợn sóng, ánh đao sắc bén đột nhiên tỏa ra khí tức làm cho người ta kinh hãi, sau một khắc, phốc, quyền uy bị ánh đao chém vỡ, yếu đuối không chịu nổi một kích.

Ánh đao xé nát quyền uy, cũng chém thẳng vào Vũ Diệu.

Nụ cười của Vũ Diệu đông cứng, hắn rất kinh hãi, hai tay hoành ngang trước người, ngăn cản ánh đao, oanh, hai cánh tay rung động mạnh, lực lượng khủng bố đẩy lùi Vũ Diệu về phía sau.

- Dĩ nhiên là đao ý.

Ngẩng đầu, mái tóc của Vũ Diệu tán loạn, trong mắt sinh ra tức giận, hiển nhiên lúc trước chịu thiệt đã làm hắn tức giận.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)