Vũ Thần Chúa Tể

Chương 403: Ngũ quốc không người

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ thấy vài thiếu nam thiếu nữ khí vũ hiên ngang ngồi cách đó không xa đang chê cười mọi người.

Từ phục sức trên thân bọn họ, rõ ràng có hữu chỗ khác biệt với ngũ quốc, khí thế cũng khác, hiển nhiên là đến từ Đại Uy vương triều bên ngoài ngũ quốc.

- Ngươi nói cái gì?

Có thanh niên thiên tài ngũ quốc không nhịn được, hừ lạnh lên tiếng.

- Làm sao, chẳng lẽ không đúng sao?

Một tên nam tử tóc vàng nhìn thoáng qua mọi người ở đây, trên trán còn mang theo thần thái cao cao tại thượng.

- Tây bắc ngũ quốc, vốn là thế lực nhỏ yếu tại góc nhỏ của đại lục, xó xỉnh vắng vẻ, lại bởi vì tiềm lực thấp dẫn tới ngăn cách với bên ngoài, căn bản không người hỏi thăm, địa phương như vậy, làm sáo lại có thiên tài xuất hiện? Các ngươi nói tới Vũ Văn Phong và những thiên tài khác, mặc dù thực lực không tệ, nhưng không là gì khi so với Huyền Châu, càng không cần phải nói tới toàn bộ Đại Uy vương triều, không phải con ếch trong giếng, vậy là cái gì?

- Hắc hắc, Vũ huynh, cần gì nói nhảm với đám người này, tuỳ ý một thanh niên Võ giả tại Huyền Châu chúng ta cũng có thể quét ngang tây bắc ngũ quốc, cho dù là mấy người chúng ta, nói không chừng cũng có thể đứng ở đỉnh cao nhất tại nơi này.

- Nói không sai, mặc dù đột Phá Huyền cấp thì thế nào, thiên tài tại Đại Uy vương triều chúng ta, có người nào không thể vượt cấp chiến đấu, tu luyện công pháp và vũ kỹ vượt xa đám dễ nhĩu này, mặc dù tu vi không bằng, hành hạ bọn họ đến chết cũng dễ dàng.

Nhìn đám người tức giận, bọn họ cười lạnh, trong thần thái mang theo xem thường thật sâu.

Cảm giác bị khinh thường mãnh liệt, thần thái cao ngạo từ tận xương tủy, các thiên tài ngũ quốc đã bộc phát.

Thanh niên ngũ quốc vừa lên tiếng lúc nãy giận dữ, tức giận nói:

- Khẩu xuất cuồng ngôn, chỉ bằng mấy người các ngươi còn muốn dương oai tại ngũ quốc chúng ta, còn mưu toan đặt chân lên đỉnh cao nhất, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Nghe vậy, thanh niên tóc vàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo, khinh thường nói:

- Hẳn các hạ là thiên tài của ngũ quốc? Còn chưa thỉnh giáo?

- Đại Triệu quốc Triệu Thành!

Người này báo ra tính danh, đám người chung quanh hô vang.

Triệu Thành cũng được coi là cường giả tiếng tăm lừng lẫy tại tây bắc ngũ quốc, cũng có danh tiếng rất lớn trong Đại Triệu quốc, ngũ quốc đại bỉ lần trước, thiếu chút nữa đã tiến vào trận chung kết Cổ Nam Đô, mấy năm nay qua đi, hiển nhiên tu vi cũng đáng sợ hơn.

- Ha hả, xem ra là thiên tài mạnh mẽ của ngũ quốc, khó trách kích động như vậy.

Vài tên thiên tài Đại Uy vương triều vẫn cười nói ha hả, mặc cho Triệu Thành đang giận dữ nhìn sang, bọn họ vẫn không coi ra gì.

- Hừ, đừng có làm bộ làm tịch, cái gọi là thiên tài của Đại Uy vương triều các ngươi, tất cả chỉ biết nói nhảm mà thôi, có dám đánh với ta một trận.

Triệu Thành càng tức giận, quát lạnh.

- Có gì không dám, nhưng đao kiếm không có mắt, nếu tổn thương tới ngươi, khi đó đừng có khóc lóc đấy.

Thanh niên tóc vàng bưng cốc rượu lên, uống một hớp, liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.

- Hừ, miệng lưỡi lợi hại, tiếp chiêu!

Triệu Thành gầm lên một tiếng, hắn lập tức lao tới

Cheng!

Vũ khí của hắn là một thanh chiến đao màu đen, chân khí quán thâu, đao khí kinh người ngang dọc trong tửu lâu, đao khí hóa thành một con mãnh hổ gào thét xông thẳng về phía thanh niên tóc vàng.

- PHÁ...!

Thanh niên tóc vàng không thèm rút vũ khí ra, năm ngón tay tay phải hóa thành trảo lăng không đánh ra, bàn tay chụp thẳng vào đầu mãnh hổ đang lao tới, mãnh hổ không động đậy được, sau đó hắn dùng sức vặn một cái, mãnh hổ bị vặn nát, đao khí nổ tung bắn ra khắp nơi, đám người chung quanh đều biến sắc.

- Đây chính là tự tin của ngươi sao?

Thanh niên tóc vàng tay trái bưng cốc rượu lên uống một hớp, cười nhạo nói ra.

- Đáng ghét, Thiên Đao Cửu Trảm!

Triệu Thành tức giận đỏ mặt, hắn vận dụng chân khí tới cực hạn, áo bào tím trên thân tung bay, một cổ đao khí kinh người bộc phát, ngay sau đó chém thẳng vào thanh niên tóc vàng kia.

- Toái!

Thanh niên tóc vàng vẫn dùng tay không, tay phải nắm chặt, hơi lùi về phía sau, sau đó chợt đánh ra, oanh, trong tửu lâu xuất hiện tiếng nổ rất lớn, quyền ảnh màu đen xuất sau tới trước, đao ảnh màu đen vỡ nát, quyền ảnh đánh thẳng vào ngực Triệu Thành.

Thình thịch!

Ngực áo nổ tung, chiến đao trong tay Triệu Thành bay đi, miệng phun ra một ngụm máu nóng, thân thể bay ra khỏi lầu ba tửu lâu, nặng nề ngã xuống đường cái.

- Đây chính là thiên tài tây bắc ngũ quốc? Không chịu nổi một kích!

Thanh niên tóc vàng cười nhạo một tiếng, mấy tên thanh niên ngồi cạnh đều cười vang.

Thấy thế, tất cả thiên tài tây bắc ngũ quốc trong đại sảnh lầu ba đều cúi đầu, giận mà không dám nói gì.

Triệu Thành không phải hạng người vô danh tại Đại Triệu quốc , hắn có tiếng tăm lừng lẫy, không nhiều thiên tài Đại Triệu quốc mạnh hơn hắn, ngay cả hắn cũng bị đánh bại triệt để như vậy, mất mặt như vậy, kẻ khác làm sao dám lên?

Nhìn đối phương bình thản, chưa từng vận dụng toàn lực đã có thể dễ dàng đánh bại Triệu Thành như thế, bọn họ đi lên không thành vấn đề, cũng không sợ mất mặt, nhưng nếu thực lực bọn họ không bằng cả Triệu Thành, đi lên sẽ làm mất mặt ngũ quốc.

- Xem ra thiên tài ngũ quốc cũng không ra gì.

- Ha ha ha.

Mọi người càng như vậy, đám thanh niên càng kiêu ngạo, vênh váo tự đắc nhìn xuống mọi người, dáng vẻ không ai bì nổi.

Một người trong đó cười nói:

- Vũ Diệu, trong thời gian gần đây, tu vi của ngươi không tiến bộ vẫn có thể ép thiên tài của bọn họ như thế, xem ra, di tích Cổ Nam Đô ngũ quốc, ngươi cũng có thể chia một chén súp.

Người xuất thủ không tính là cao nhất tại Huyền Châu, nhưng cũng có danh tiếng không nhỏ, lần này tới đây, cũng muốn tìm kiếm một ít cơ duyên, thấy thiên tài ngũ quốc yếu như vậy, một đám người càng tự tin hơn, càng xem thường ngũ quốc.

Thanh niên tóc vàng Vũ Diệu lạnh nhạt nói:

- Chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi, không cần treo ở ngoài miệng, chúng ta không đề cập tới hắn, đến đến, tiếp tục uống rượu. Nhưng mà có đôi lời ta không thể không nói, mặc dù di tích Cổ Nam Đô xuất hiện ở tây bắc ngũ quốc, nhưng mấy năm nay, thật sự đã bị ngũ quốc đạp hư, theo ta thấy, ngũ quốc đại bỉ lần này, người ngũ quốc nên đi về, có thiên tài Đại Uy vương triều chúng ta tham dự, bọn họ sẽ không thể lấy được danh ngạch, tiếp tục lưu lại, chỉ càng xấu hổ, cần gì phải tự tìm mất mặt.

Vừa nói, thanh niên tóc vàng Vũ Diệu nhìn thoáng qua lầu ba, trong mắt mang theo khinh miệt, ý xem thường hiện rõ trong lời nói.

Thiên tài ngũ quốc tại lầu ba càng nhục nhã, tức giận đỏ mặt, trong ngày thường, dù ngũ quốc có tranh phong, nhưng dầu gì cũng ngươi tới ta đi, chưa bao giờ mất mặt giống hôm nay, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Có không ít người, thậm chí muốn quay đầu bước đi, nhưng nghĩ tới bản thân vừa đi, sẽ càng cổ vũ phách lối kiêu căng của đối phương, cho nên chỉ có thể cố nén tức giận, cắn chặt hàm răng ngồi lại.

Trong một góc tại lầu ba.

Tần Trần nhìn sang U Thiên Tuyết, nói:

- Ngươi xuất thủ hay ta xuất thủ?

Bị người sỉ nhục như thế mà không đáp trả không phải phong cách của Tần Trần, dù hắn chỉ là đệ tử Đại Tề quốc, nhưng sinh ra ở ngũ quốc, đây là một chỉnh thể, mặc dù hắn không có quá nhiều lòng trung thành, nhưng không thể nhìn người ngoài xem thường ngũ quốc như vậy.

Võ giả tu hành, tu vì danh tiếng, nếu còn nuốt giận trong tình huống này, vậy thì không bằng thẳng thắn phế bỏ tu vi, về nhà làm ruộng cho rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)