Vũ Thần Chúa Tể

Chương 401: Đại sư huynh

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc đầu Tần Trần thật sự không muốn dính vào việc giữa hai người, hắn lười để ý U Thiên Tuyết mời bản thân xem cái gì, là muốn mượn tay Lý Khôn Vân giáo huấn bản thân? Hay là muốn lợi dụng bản thân né tránh Lý Khôn Vân, hắn đều không muốn dính vào.

Thế nhưng Lý Khôn Vân vừa nói như thế, cũng làm Tần Trần thay đổi chủ ý.

Ánh mắt lạnh lẽo giống như trường kiếm, sắc bén vô cùng.

- Các hạ quản quá nhiều, Tần Trần ta muốn đi đâu, khi nào cần hỏi ý các ngươi.

- Ngươi...

Gương mặt Lý Khôn Vân đang nở nụ cười cũng hóa đá, hắn tức giận đến mức muốn thổ huyết, hung tợn nhìn chằm chằm vào Tần Trần, toàn thân tỏa ra sát cơ nồng nặc, trong lòng tức giận nói: Ngươi đã không biết điều như thế, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác, giun dế mà thôi, có cơ hội, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận không kịp.

U Thiên Tuyết do dự một chút, nói:

- Chúng ta cùng lên đường đi.

Lúc này trong lòng nàng mơ hồ có một ít hối hận, nàng mời Tần Trần, thật sự có ý muốn Lý Khôn Vân căm thù Tần Trần, cho hắn một bài học, nhưng nhiều hơn vẫn không muốn đi chung với Lý Khôn Vân.

Mấy ngày này Lý Khôn Vân luôn luôn đi theo nàng, làm cho nàng cảm thấy thân thể không được tự nhiên, so ra mà nói, dù nàng rất chán ghét Tần Trần, nhưng chẳng biết tại sao, sau khi nhìn thấy Tần Trần, ngược lại còn cảm thấy rất thân thiết.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy sát cơ nồng nặc trong mắt Lý Khôn Vân, U Thiên Tuyết lại cảm thấy hối hận, nàng chỉ muốn có người thay nàng dạy dỗ Tần Trần một chút, cũng không phải muốn hạ sát thủ với Tần Trần, nhưng Lý Khôn Vân đã ghi hận lên đầu Tần Trần, tiếp theo nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách đối phó Tần Trần, chỉ chỉ có một mình Lý Khôn Vân cũng không gì, nhưng Lưu Tiên Tông sau lưng Lý Khôn Vân lại không thể bỏ qua, thật sự sinh ra xung đột, Đại Tề quốc có lớn cũng không chứa nổi Tần Trần.

- Ngươi sau này cẩn thận một chút, Lý Khôn Vân là người có thù tất báo, nếu có thể nhường nhịn, tận lực không nên sinh ra xung đột, dù sao Lưu Tiên Tông thế lớn, Đại Tề quốc cũng không thể trêu vào.

Tâm trạng áy náy, U Thiên Tuyết không nhịn được truyền âm cho Tần Trần.

Nghe được truyền âm, Tần Trần ngẩn người một lúc, cô gái nhỏ này cư nhiên còn biết quan tâm hắn, cười ha hả nói:

- Ngươi yên tâm, vai hề nhảy nhót mà thôi, không cần để trong lòng.

U Thiên Tuyết không nói gì, gia hỏa này thật sự không biết sợ là gì, vai hề nhảy nhót sao? Tu vi Lý Khôn Vân không tính là đặc biệt mạnh, nhưng thực lực lại kinh người, không phải đệ tử ngũ quốc bình thường có thể so sánh.

Nhưng đã nhắc nhở, U Thiên Tuyết sẽ không nói thêm cái gì nữa, bản thân nàng sau này chú ý một ít, tận lực tránh hai người sinh ra xung đột với nhau.

Ba người lên đường rất nhanh, nhanh chóng tới gần Thiên Cổ Thành.

Mất một buổi, Thiên Cổ Thành đã xuất hiện trước mặt.

Thiên Cổ Thành này được Cổ Nam Đô xây dựng, vì vậy lịch sử không lâu, cảnh sắc bên đường lại đầy trang nhã.

- Lý Khôn Vân, ngươi chạy đi đâu, chúng ta đã đợi ngươi thật lâu.

Mới vừa tiến vào Thiên Cổ Thành, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, nơi xa, một nữ tử mặc áo bào màu đỏ đi tới, mặt nàng trang điểm nhẹ, mái tóc ngắn, dung mạo lại cho người ta cảm giác sắc bén.

Đặc biệt là khí tức trên người nàng, cường thế làm người ta hít thở không thông, người chung quanh có cảm giác bị đè nén.

- Võ giả Huyền cấp sơ kỳ.

Ánh mắt Tần Trần biến thành ngưng trọng, đối phương rất trẻ tuổi, khoảng hai mươi, không ngờ đã bước vào Huyền cấp.

- Hoa sư tỷ.

Nhìn thấy người đến, Lý Khôn Vân vội vàng cung kính hành lễ.

- Hừ, ngươi tới quá chậm, mấy ngày qua đi đâu.

Nữ tử được gọi là Hoa sư tỷ nhìn sang U Thiên Tuyết cùng Tần Trần một cái, trong mắt hiện ra một tia xem thường, nói:

- Sau này ít dính vào đệ tử ngũ quốc, bị thế lực khác nhìn thấy, thể diện của Lưu Tiên Tông ta để chỗ nào, đi theo ta.

Quát một tiếng, nữ tử áo đỏ xoay người muốn dẫn đường rời đi.

- Hoa sư tỷ, ta còn có một số việc phải xử lý, ngươi nói cho ta biết tông môn đặt chân ở nơi nào, đến lúc đó ta tự mình đi.

Do dự một lúc, Lý Khôn Vân mở miệng nói, hắn không muốn cho Tần Trần có cơ hội ở riêng với U Thiên Tuyết.

Nữ tử áo đỏ xoay người, sắc mặt trầm xuống:

- Ngươi và Lý trưởng lão vừa đến ngũ quốc đã đi địa phương khác, chính xác đi gặp hảo hữu đã mất, trưởng lão dẫn đầu đã có chút không vừa lòng, hiện tại Đại sư huynh sắp đến, chúng ta cũng phải ra khỏi thành nghênh tiếp, ngươi xác định không đến?

- Đại sư huynh đến!

Trong mắt Lý Khôn Vân xuất hiện một tia khiếp sợ, mắt nhìn U Thiên Tuyết, sau đó nói với nữ tử áo đỏ.

- Được, Hoa sư tỷ, ngươi chờ một lát, ta thông báo một chút, sau đó sẽ đi cùng ngươi.

Dường như Đại sư huynh chiếm địa vị rất cao trong lòng hắn, còn trên cả trưởng lão tông môn.

Đi tới trước mặt U Thiên Tuyết, Lý Khôn Vân nói:

- Thiên Tuyết, theo ta đi tới chỗ tông môn, đến lúc đó ta dẫn tiến ngươi gặp Đại sư huynh Lưu Tiên Tông ta, Đại sư huynh chúng ta chính là thiên chi kiêu tử cao cấp nhất Đại Uy vương triều.

- Xin lỗi, ta có việc bận, cũng không đi cùng ngươi, còn nữa, ta nói rất nhiều lần rồi, không nên gọi ta là Thiên Tuyết.

U Thiên Tuyết cau mày.

Lý Khôn Vân xấu hổ, gật đầu, cũng không có cưỡng cầu, ngược lại đi tới trước mặt Tần Trần, lạnh như băng nói:

- Ngươi đi theo ta một chút, ta có lời nói với ngươi.

- Có lời gì, cứ nói thẳng ở nơi này đi.

- Ngươi...

Lý Khôn Vân đưa lưng về phía U Thiên Tuyết, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn Tần Trần, tức giận hạ giọng nói:

- Tiểu tử, ta nhịn ngươi thật lâu, ta khuyên ngươi lập tức rời khỏi Thiên Tuyết, bằng không, ta sẽ làm cho ngươi đẹp mặt, đừng nghĩ cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, Thiên Tuyết không phải loại dân đen đến từ ngũ quốc có thể nhòm ngó.

Trong lời nói, đôi mắt Lý Khôn Vân bắn ra thần quang kinh người, một cổ khí tức kinh khủng bộc phát, áp chế thân thể Tần Trần.

- Cút đi!

Nói ra hai chữ, coi nhẹ uy áp của Lý Khôn Vân, Tần Trần xoay người lại đến trước mặt U Thiên Tuyết, mỉm cười nói:

- Thiên Tuyết, chúng ta đi!

U Thiên Tuyết hơi đỏ mặt, tâm trạng tức giận, hận đến mức ngứa răng, gia hỏa này cũng gọi nàng là Thiên Tuyết, thật sự là đáng hận, nhưng cuối cùng, vẫn đi theo Tần Trần.

Nàng thật sự không muốn ở bên cạnh Lý Khôn Vân thêm một giây nào nữa.

- Tiểu tử ghê tởm.

Lý Khôn Vân gào thét trong lòng, ánh mắt đầy tức giận và sát cơ, hận không thể lập tức thiên đao vạn quảTần Trần.

- Đi thôi!

Nữ tử áo đỏ lên tiếng, Lý Khôn Vân khôi phục khí sắc như cũ, ánh mắt oán độc nhìn bóng lưng Tần Trần rời đi, xoay người đuổi theo nữ tử áo đỏ.

- Được, chúng ta cũng cáo từ ở nơi này.

U Thiên Tuyết và Tần Trần đi tới một chỗ rẽ đầu đường, lạnh lùng mở miệng.

- Làm sao, lợi dụng ta xong tính bỏ chạy, nào có chuyện tốt như vậy.

U Thiên Tuyết đỏ mặt, nói:

- Ai lợi dụng ngươi.

Nói rất nhỏ, không có chút khí lực nào.

- Đi thôi, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi. Tần Trần cười cười, cũng lên tiếng giải thích, xoay người rời đi.

U Thiên Tuyết do dự một lúc cũng đi theo, dù sao, nàng đã xác định lợi dụng Tần Trần từ trước, hơn nữa, còn mang đến nguy hiểm cho Tần Trần, hiện tại xoay người rời đi, thực sự không phúc hậu chút nào, cũng không phải phong cách của nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)