Vũ Thần Chúa Tể

Chương 400: Đại uy vương triều

Chương Trước Chương Tiếp

- Là hắn?

Lúc này U Thiên Tuyết cũng nhìn thấy Tần Trần, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lúc này, chiến đao trong tay tên thủ lĩnh đạo phỉ đã đi tới đỉnh đầu Tần Trần. Chiến đao còn chưa rơi xuống thì đao phong sắc bén đã hóa thành sóng biển ngập trời, triệt để bao phủ Tần Trần vào bên trong.

Vũ Thần Chúa Tể Trailer

Đao khí ngang dọc tứ phương, đừng nói là một người sống, coi như là một khối huyền thiết thì cũng sẽ bị một đao của hắn chém thành hai đoạn.

Tần Trần phiền muộn không thôi. Hắn không trêu chọc gia hỏa này nha, đối phương chạy về phía bên mình còn chưa tính, lại còn hạ sát thủ với mình. Người này nghĩ mình là dê con dễ thịt hay sao?

Trong mắt hiện lên một chút hàn mang, sưu, một đạo kiếm quang thoáng hiện lên ở trong hư không.

Sau một khắc, thân thể của tên đầu lĩnh đạo phỉ kia dừng lại, hai mắt trợn lên, tràn ngập vẻ kinh hãi. Hắn kinh ngạc nhìn ngực mình, trên áo bào trên người đã bị chém thành một cái đường cắt nhỏ. Một chút máu tươi từ trong đường cắt này tràn ra. Sau đó, thân thể hắn từ một phân thành hai, thân thể trên dưới tách rời nhau, bay ra phía xa hơn mười thước.

Những đạo phỉ còn lại thấy thế nào dám tới gần Tần Trần, cả đám bị hù dọa không nhẹ, lập tức chạy tứ tán.

- Hừ, không ngờ lại không chết!

Nụ cười trên mặt tên thanh niên nón bạc kia cứng lại, ánh mắt trở nên u ám, miệng hừ lạnh một tiếng.

Hắn quay đầu, lại phát hiện ra U Thiên Tuyết cũng đang nhìn đối phương, trong ánh mắt toát lên vẻ dị dạng.

- Thiên Tuyết, nàng biết hắn sao?

Theo bản năng, thanh niên tóc bạc bắt đầu căm thù Tần Trần.

U Thiên Tuyết không để ý đến đối phương mà đi tới chỗ Tần Trần, cau mày nói:

- Sao ngươi lại hành động một mình, không đi cùng đội ngũ của Đại Tề quốc sao?

Tần Trần thấy đối phương đã phát hiện ra mình, hơn nữa còn chủ động mở miệng. Nếu như bản thân hắn lại bỏ chạy, như vậy thật sự là mất mặt. Vì vậy hắn đành dừng bước, cười ha hả nói:

- Không phải ngươi cũng vậy sao?

- Thiên Tuyết, hắn là ai?

Thanh niên đội nón bạc đi tới gần, lạnh lùng nhìn Tần Trần, sắc mặt có chút biến ảo.

Hắn và U Thiên Tuyết cũng không phải là người quen biết cũ. Mà sau khi theo sư môn tới Lăng Thiên tông thì mới làm quen. Lần đầu gặp giai nhân, hắn lập tức bị U Thiên Tuyết làm cho mê mệt. Bản thân hắn là thiên tài của Lưu Tiên Tông, có quá nhiều nữ tử mến mộ hắn. Thế nhưng so với U Thiên Tuyết, quả thực những nữ tử kia không đáng được nhắc tới a.

Hắn khó có thể tưởng tượng ra được, ở nơi nhỏ như tây bắc lại có giai nhân bực này. Sau khi biết U Thiên Tuyết muốn một mình lịch lãm đi tới Thiên Cổ Thành, hắn lập tức muốn đi lịch lãm cùng nàng. Vốn U Thiên Tuyết muốn cự tuyệt, nhưng sau khi tông chủ Lăng Thiên Tông ra lệnh, cuối cùng nàng vẫn phải đồng ý.

Ở trong mắt thanh niên đội nón bạc kia, dựa vào tu vi và tài hoa của bản thân hắn. Chỉ cần thể hiện một phen trong quá trình lịch lãm, nữ tử nào mà không bị hắn mê hoặc cơ chứ? Nhưng điều làm cho hắn không ngờ tới chính là, dọc trên đường đi U Thiên Tuyết rất ôn hoà, ôn hòa tới mức làm cho hắn cực kỳ khó chịu. Thật vất vả mới xuất hiện một nhóm đạo phỉ, hắn đang chuẩn bị biểu hiện một phen, đả động phương tâm của đối phương. Ai ngờ lại có một tên tiểu tử không biết từ đâu nhảy ra phá hỏng tất cả.

Bình thường U Thiên Tuyết cực kỳ lạnh lùng với tất cả mọi người. Thế nhưng khi nhìn thấy thiếu niên kia, mắt nàng lại có một chút dị dạng. Chuyện này làm cho trong lòng thanh niên đội nón bạc như gặp đại địch, đồng thời cũng có địch ý nồng hậu với Tần Trần.

Mắt U Thiên Tuyết sáng lên, mỉm cười nói:

- Hắn là một bằng hữu của ta, tên là Tần Trần. Hắn cũng sẽ tham gia đại bỉ Cổ Nam Đô lần này.

- Hừ! Bằng hữu sao?

Thanh niên đội nón bạc kia hừ lạnh một tiếng. Ở nơi cằn cỗi như Ngũ quốc thì có thể có thiên tài gì chứ? Một chút thực lực kia của Tần Trần hắn không coi vào đâu. Chỉ là ánh mắt của U Thiên Tuyết khi nhìn thấy đối phương lại có chút khác thường, mặt lại mỉm cười. Chuyện này khiến cho hắn không thoải mái, vì vậy hắn mới hừ lạnh một tiếng.

Tần Trần cũng dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn U Thiên Tuyết. Từ trước tới nay, lần nào U Thiên Tuyết nhìn thấy hắn mà không phải là hô đánh kêu giết cơ chứ? Sao lại giới thiệu bản thân hắn với kẻ khác chứ? Nói đùa gì vậy, song phương không phải là cừu nhân thì hắn đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi.

Hai mắt có chút nghi hoặc nhìn thanh niên đội nón bạc, cảm nhận được khí tức địch ý từ trên người hắn, cùng với nụ cười lạnh nhạt trên khóe miệng U Thiên Tuyết, trong lòng Tần Trần đã mơ hồ hiểu được mọi chuyện.

Lúc này hắn cười rộ lên, nói:

- Ha ha, U Thiên Tuyết, vị này là ai? Sao không giới thiệu một chút?

U Thiên Tuyết thản nhiên nói:

- Vị này chính là thiên tài Lý Khôn Vân, đệ tử Lưu Tiên Tông!

Lưu Tiên Tông? Ngũ quốc có một tông môn như vậy sao?

Hắn ngạc nhiên nói:

- Lưu Tiên Tông, đó là tông môn gì vậy?

U Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt của Tần Trần không giống giả bộ, nàng ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết?

- Biết cái gì chứ?

U Thiên Tuyết không còn lời nào để nói:

- Xem ra ngươi không biết thật. Cổ Nam Đô đối với tây bắc Ngũ quốc ta quá bí ẩn. Bởi vì tây bắc Ngũ quốc ta rất ít khi giao lưu với bên ngoài. Vì vậy trước đó chúng ta chỉ lưu truyền trong Ngũ quốc. Thế nhưng không lâu trước đó, không biết là ai đã truyền tin tức về Cổ Nam Đô ra bên ngoài Ngũ quốc. Mà bên ngoài Ngũ quốc chúng ta là Đại Uy vương triều rộng lớn. Lưu Tiên Tông này là một tông môn cực kỳ mạnh mẽ trong Đại Uy vương triều, cách với Ngũ quốc chúng ta khá gần. Vì vậy lần Ngũ quốc đại bỉ này không chỉ có thiên tài tây bắc Ngũ quốc chúng ta tham dự mà còn có không ít thế lực ở bên ngoài Ngũ quốc tới tham dự. Bọn họ cũng muốn tìm hiểu Cổ Nam Đô trong truyền thuyết. Mà Lưu Tiên Tông cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Nghe vậy, Tần Trần kinh ngạc, không ngờ lại có việc này. Hắn không nhịn được mở miệng nói:

- Chẳng lẽ Ngũ quốc đồng ý với yêu cầu của bọn họ...

Vừa mới nói một nửa, Tần Trần không khỏi cười khổ. Quả thực là hắn hỏi nhiều a, tất nhiên người nắm quyền Ngũ quốc sẽ không cam tâm tình nguyện dâng lợi ích của mình vào tay người khác.

Thế nhưng ở thế giới này, cuối cùng tất cả mọi chuyện đều phải dựa nắm đấm mà nói chuyện. Dùng thực lực của Ngũ quốc, không ngăn cản được Đại Uy vương triều xâm lấn. Vì vậy bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn, tranh thủ tối đa hóa lợi ích mà thôi.

Hơn nữa, nếu tin tức về Cổ Nam Đô đã bị thế lực bên ngoài biết được, như vậy từ nay về sau, cũng phải chia một chén canh Huyết Linh trì cho đám người bên ngoài này.

Lý Khôn Vân nhìn Tần Trần, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói:

- Các hạ xuất thân từ nơi hẻo lánh như tây bắc, không biết tới Lưu Tiên Tông ta là phải rồi. Quả thực các hạ không biết, Thiên Vũ đại lục vô cùng to lớn, diện tích bao la. Toàn bộ tây bắc này chỉ là một chỗ xó xỉnh bị người ta quên lãng, cái gọi là thiên tài ở tây bắc chỉ giống như là giun dế, không chịu nổi một kích mà thôi. Đặt đám thiên tài này ra bên ngoài, chỉ có thể coi là đám người yếu nhất. Không nói đâu xa, chỉ riêng Cổ Nam Đô này, tây bắc mất nhiều năm như vậy mà vẫn không nghiên cứu được rõ ràng. Vì vậy lần này Lưu Tiên Tông chúng ta tới đây là để tra xét di tích Cổ Nam Đô, phục vụ thiên tài trong thiên hạ.

Trong lời nói của hắn có một loại dáng vẻ cao cao tại thượng.

Dáng vẻ này lại khiến cho Tần Trần phải nhìn đối phương một cái. Lưu Tiên Tông kia rất trâu bò hay sao? Đừng nói là Lưu Tiên Tông, kiếp trước ngay cả Đại Uy vương triều bản thân hắn cũng chưa từng nghe qua. Hiển nhiên đây cũng không phải là thế lực lớn gì, không biết tiểu tử này lấy đâu ra tự tin mà lại dám nói như vậy.

Sắc mặt Lý Khôn Vân trở nên âm trầm, nếu không phải U Thiên Tuyết đang ở đây thì hắn cũng không ngại dạy dỗ cho đối phương một chút, cho hắn biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.

- Tần Trần, ngươi cũng đi tới Thiên Cổ Thành hay sao?

U Thiên Tuyết đột nhiên nói.

- Không sai.

Tần Trần gật đầu, trong lòng có chút kinh ngạc. Không phải nha đầu kia muốn đi cùng mình đó chứ? Chẳng lẽ nàng muốn Lý Khôn Vân này động thủ đối phó hắn hay sao?

Lý Khôn Vân lập tức thấy tình hình có chút không đúng. Dường như Tần Trần này sẽ đi cùng bọn họ. Ban đầu chỉ có hắn và U Thiên Tuyết, có rất nhiều cơ hội ở cùng một chỗ. Hiện giờ lại thêm Tần Trần, nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn. Hắn âm trầm nói:

- Tần huynh, ngươi một thân một mình, có lẽ còn có chuyện quan trọng cần làm, ta nói có đúng không?

Ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh cáo rơi vào trên người Tần Trần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)