Ở phía chân trời bao la có một đạo thân ảnh vẫn duy trì độ cao mấy ngàn thước, nhanh chóng bay về phía trước.
- Cổ Nam Đô cách Vũ thành mấy vạn dặm. Chỉ cần vượt qua Hạt Nham sơn mạch ở phía trước là đến Thiên Cổ Thành.
Từ lúc Tần Trần rời khỏi Huyền Trọng sơn mạch đã được ba ngày. Trong ba ngày này, Tần Trần liên tục làm quen với dị hỏa trong cơ thể, rốt cục hắn cũng rèn luyện Thanh Liên dị hỏa tới tình trạng có thể sử dụng thuần thục.
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
Lần thi đấu Ngũ quốc đại bỉ cuối cùng này sẽ diễn ra ở trong Cổ Nam Đô. Nhưng bởi vì tới ngày khảo hạch Cổ Nam Đô mới xuất hiện, vì vậy địa điểm mà Tần Trần và Linh Vũ vương Tiêu Chiến hợp, là ở Thiên Cổ Thành.
Cũng giống như Vũ thành, Thiên Cổ Thành là một tòa thành ở biên cảnh Ngũ quốc. Tòa thành trì này ở gần di tích Cổ Nam Đô, cách mỗi năm năm khi diễn ra Ngũ quốc đại bỉ đều có vô số người đi tới nơi này. Làm cho nó trở thành một thánh địa trong lòng mọi người.
Không bao lâu sau, Hạt Nham Sơn Mạch bị bỏ lại ở phía sau. Trước mặt hắn là một mảnh bình nguyên vô biên vô hạn.
Ở trên vùng bình nguyên này có một tòa thành trì cổ xưa xuất hiện ở cuối tầm mắt, đứng sừng sững ở phía trên vùng bình nguyên này, giống như một khối kim cương khảm nạm lên trên mặt đất vậy.
Dây chính là Thiên Cổ Thành.
- U!
Sau khi tới gần Thiên Cổ Thành, Thiết Vũ ưng đột nhiên phát ra một tiếng gào thét, dường như nó cảm nhận được một thứ cực kỳ kinh khủng nào đó, mặc cho Tần Trần có thúc giục như thế nào thì nó cũng không muốn đi tới tòa thành này.
- Nghe nói bất kỳ một loại huyết thú nào cũng không thể tới gần trong vòng ngàn dặm chung quanh Cổ Nam Đô. Bởi vì ở sâu trong bản năng của bọn chúng có một loại cảm giác làm cho chúng sợ hãi, không ngờ chuyện này lại là thật.
Tần Trần kinh ngạc, đồn rằng ở chung quanh Cổ Nam Đô, bất kỳ một loại huyết thú nào cũng không thể tới gần. Lúc đầu Tần Trần chỉ coi là mọi người nói quá lên. Hiện tại xem ra, quả thực là như vậy.
Bầu không khí ở nơi này như có một loại lực lượng thần bí, ngăn cản bất kỳ một loại huyết thú nào tới gần.
- Rốt cuộc Cổ Nam Đô này là di tích như thế nào chứ?
Cuối cùng, Tần Trần nhảy khỏi lưng Thiết Vũ ưng, lại sai Thiết Vũ ưng tự động kiếm ăn ở chung quanh Hạt Nham Sơn Mạch, lúc này hắn mới tự mình bắn về phía Thiên Cổ Thành ở phía xa xa.
Trên mặt đất, cỏ dại cao bằng một người. Ở khắp nơi đều có nham thạch sắc lẹm sặc sỡ, tràn ngập cảm giác hoang vắng.
Đột nhiên, tiếng kim loại va chạm theo gió truyền đến, tiến vào trong tai Tần Trần.
- Chẳng lẽ có giặc cướp?
Bỗng dưng Tần Trần ngẩng đầu, nhìn về phía nơi xa.
Nghe nói ở biên cảnh Ngũ quốc, khắp nơi đều có loạn lạc, có rất nhiều đạo phỉ hoành hành. Đặc biệt là ở nơi hoang dã gần Thiên Cổ Thành, mỗi khi tới Ngũ quốc đại bỉ phía tây bắc năm năm một lần, sẽ có rất nhiều Võ giả tán tu và thương đội tìm được cơ hội làm ăn mà kéo tới đây.
Mà lúc này, thường thường cũng là lúc đám đạo phỉ thường lui tới nhất, cũng là lúc chúng hung hăng ngang ngược nhất.
Thế nhưng bởi vì Tần Trần ngồi ở trên lưng Thiết Vũ ưng cho nên chưa từng gặp qua đám người này. Nào ngờ, hắn mới từ trên lưng Thiết Vũ ưng xuống không bao lâu mà đã gặp phải cảnh cướp bóc này rồi?
Hắn không nhịn được bước về phía trước.
- Ồ!
- Không ngờ lại là nàng, U Thiên Tuyết!
Hiếu kỳ bay tới gần, ở cách đó vài dặm có một đám người hiện lên trong mắt Tần Trần. Lúc này bọn họ đang chiến đấu với nhau.
Ở vòng ngoài là một đám đạo phỉ dáng vẻ hung hãn, cả người đằng đằng sát khí, trong tay cầm chiến đao, hung thần sát ác.
Mà người bị bọn họ vây quanh là hai người trẻ tuổi. Một là một thanh niên mặc áo bào màu trắng, khí thế bất phàm, đầu đội nón bạc, trong tay cầm một cái quạt, khuôn mặt cực kỳ tuấn lãng. Khiến cho người ta có một loại cảm giác hắn là một vị công tử văn nhã.
Nhưng theo Tần Trần, y phục của người này giống nữ nhân hơn. Hơn nữa lông mày nhếch lên, khóe mắt thon dài, khiến cho người ta có một loại cảm giác âm nhu lạnh lùng, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy khó chịu.
Nhưng tu vi của hắn lại cực kỳ đáng sợ, hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới nửa bước Huyền cấp, thậm chí chân khí trong cơ thể còn bắt đầu diễn hóa thành chân lực. Nhưng thứ đáng sợ và kinh người nhất chính là chiếc quạt trong tay hắn. Cả cái quạt giống như một đầu cự long bay múa, có thể xé nát đám đạo phỉ đang vây công hắn một cách đơn giản. Đám đạo phỉ này cũng không làm gì được nàng.
- Tu vi Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong, đã tới gần nửa bước Huyền cấp. Không ngờ hắn lại có thể tu luyện thân pháp đến mức độ này, hơn nữa chân khí lại hùng hậu không gì sánh được, thậm chí còn không kém gì Võ giả Huyền cấp sơ kỳ. Từ lúc nào trong tây bắc Ngũ quốc lại xuất hiện một vị cường giả thiên tài như vậy chứ?
Nếu như hắn không đoán sai, công pháp mà đối phương tu luyện ít nhất cũng phải là công pháp Huyền cấp cao cấp. Mà thứ này ở tây bắc Ngũ quốc, rất hiếm thấy.
Hơn nữa tuổi tác lại chỉ chừng hai mươi mà đã là Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong, vì sao trước đây hắn lại chưa từng nghe qua người này cơ chứ?
Dời ánh mắt khỏi người này, lực chú ý của Tần Trần đặt ở trên người nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh thanh niên đội nón màu bạc. Vẫn là một tấm lụa mỏng bồng bềnh như tiên tử, đôi mắt sáng răng trắng tinh, lông mày môi đỏ, không phải là U Thiên Tuyết thì còn có thể là ai được chứ?
Trải qua một đoạn thời gian không gặp, không biết có phải Tần Trần gặp ảo giác hay không, khí chất trên người U Thiên Tuyết lại càng xuất trần hơn trước. Dung mạo cũng càng tuyệt mỹ hơn, nếu như nói trước đó U Thiên Tuyết đã có khí chất bồng bềnh như tiên tử, như vậy hiện tại nàng lại càng giống như trích tiên hơn.
Hơn nữa lúc này tu vi của U Thiên Tuyết đã đạt đến Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong, so với thanh niên nón bạc kia cũng không yếu hơn một chút nào.
Trong lòng có chút kinh ngạc, thế nhưng Tần Trần cũng không quá giật mình. Trước đây, sau khi được Huyết Linh trì cải tạo, mấy người Tần Phong và U Thiên Tuyết cũng đã đột phá đến Thiên cấp trung kỳ. Trải qua khoảng thời gian này, năng lượng của Huyết Linh dịch đã hòa tan vào trong thân thể bọn họ. Đồng thời cũng đã triệt để cải tạo thân thể bọn họ, làm cho thiên phú của bọn họ cũng được tăng lên rất kinh người. Đột phá Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong cũng là chuyện bình thường.
- Quả nhiên là giun dế Ngũ quốc, mắt để sau đầu, không ngờ lại dám cướp bóc ta và Thiên Tuyết.
Thanh niên đội nón bạc xưng hô rất là thân thiết với U Thiên Tuyết, dường như muốn biểu hiện một phen ở trước mặt nàng. Thân thể của hắn như điện, nhanh chóng lướt qua đám người trước mặt. Tay phải vung vẩy quạt, quang mang lan tràn ra chung quanh. Người bị cuốn vào bên trong lập tức phun máu lùi lại, người cũng hóa thành một đám mưa máu.
U Thiên Tuyết nhướng mày, nhưng cũng không nói gì.
- Không ngờ lại gặp được nàng ở đây.
Sau khi nhìn thấy U Thiên Tuyết, Tần Trần không nói gì. Ông trời cũng quá thiếu đạo đức nha, nếu hỏi trong toàn bộ tây bắc Ngũ quốc này, người Tần Trần không muốn gặp nhất là ai, cũng chỉ có U Thiên Tuyết này mà thôi.
Ở trong Huyết Linh trì, bản thân hắn vô tình xem hết thân thể trơn bóng như ngọc của đối phương, đối phương đã sớm hận mình thấu xương. Mỗi lần gặp mặt đều khó tránh khỏi có một trận chiến.
Hiện giờ, nếu như nàng nhìn thấy hắn ở đây, nhất định bản thân hắn sẽ gặp không ít phiền phức.
Cúi đầu, Tần Trần xoay người rời đi.
- Rút lui!
Thấy hai người này tuổi còn trẻ mà đã có tu vi đáng sợ như vậy. Tên đạo phỉ đầu lĩnh phiền muộn vô cùng, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu. Trong lòng đã sớm có tâm tư rút lui, vì vậy hắn lập tức quyết đoán hạ lệnh.
Sưu sưu sưu!
Đám đạo phỉ ở chung quanh cũng không còn tâm tư chiến đấu, vừa nghe thấy mệnh lệnh lập tức lui lại. Sau đó cả đám liều mạng vận chuyển chân khí, trốn ra phía ngoài.
Điều làm cho Tần Trần phiền muộn đó chính là, đối phương không tìm đường chết thì thôi đi, sao lại chạy tới chỗ hắn cơ chứ?
- Cút ngay!
Trong đó tên đầu lĩnh đạo phỉ là người hung thần sát ác nhất, vừa nhìn thấy phía trước có người ngăn cản, hắn không chút do dự chém một đao xuống đầu Tần Trần, muốn chém thân thể Tần Trần làm đôi.
- Ha ha, vận khí của tiểu tử này quá kém, không ngờ lại xuất hiện ở nơi này, rõ là tự tìm đường chết mà.
Tên thanh niên đội nón bạc kia vốn còn muốn đuổi theo, thế nhưng vừa thấy một màn như vậy, thân thể hắn lập tức dừng lại, hai tay khoanh lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.