Vũ Thần Chúa Tể

Chương 393: Tất cả đều mất mạng.

Chương Trước Chương Tiếp

Ông ông vù vù!

Từng tiếng kêu to truyền đến, sương mù màu đen ngập trời giống như là một tấm màn trời che khuất bầu trời, nhanh chóng truy kích Tần Trần. Nơi sương mù màu đen đi qua, tất cả đại thụ trong Huyền Trọng sơn mạch đều bị gặm thành hư vô. Nơi đám sương mù màu đen này đi qua, không còn một cành cây ngọn cỏ nào ở trên mặt đất nữa.

Tần Trần vừa đi, khuôn mặt của người Chu gia và Vũ Tu phủ trở nên kinh hãi. Trước đó bởi vì có Tần Trần ở đây cho nên bọn họ mới có thể miễn cưỡng đối kháng với người đội đấu bồng này. Hiện tại Tần Trần đã trốn, dùng tu vi của bọn họ, sao có thể chạy thoát khỏi tay người đội đấu bồng này cơ chứ?

Vũ Thần Chúa Tể Trailer

Trong lúc bọn họ kinh hãi, sắc mặt của người đội đấu bồng kia cũng rất khó coi. Nếu không có đám người Chu gia và Vũ Tu phủ này làm cho hắn bị đại trận vây khốn thì sao Tần Trần có thể trốn vào bên trong Huyền Trọng sơn mạch được chứ? Nếu như để Tần Trần chạy trốn thật, như vậy chẳng phải tất cả mọi thứ mà hắn chuẩn bị đều uổng phí hay sao?

- Tất cả các ngươi có thể chết đi được rồi đó!

Nổi giận gầm lên một tiếng, trên thân người khoác áo choàng có ánh sáng màu đen kinh khủng nở rộ. Ùng ùng, vô số xúc tu màu đen từ trên người hắn điên cuồng quét qua, liên tiếp đánh vào Tứ Hợp Ngũ Hành Trận trên. Mỗi một kích đánh xuống, quang mang trên trận pháp sẽ ảm đạm đi một phần, giống như sắp sụp đổ tới nơi.

Lúc trước Phệ Khí nghĩ đã xé rách Tứ Hợp Ngũ Hành Đại Trận, tạo ra một lỗ thủng. Dựa vào thực lực của bản thân người khoác áo choàng này, chỉ cần đánh theo lỗ thủng này là hắn có thể phá vỡ được trận pháp.

Lần lượt công kích, đại trận chấn động kịch liệt. Khóe miệng đám người Chu Hồng Chí có máu tươi tràn ra, ánh mắt trở nên hoảng sợ không gì sánh được,.

Bọn họ biết, tới nước này, bọn họ đã không còn tư cách chống cự nữa. Mất đi Tần Trần, Tứ Hợp Ngũ Hành Trận này không thể phát huy uy lực đến mức tận cùng được. Mà dựa vào tu vi trận pháp của mấy người bọn hắn, không bao lâu nữa, đại trận này cũng sẽ bị phá. Mà bọn họ, tất nhiên sẽ bị người đội đấu bồng này chém giết.

- Các hạ, chúng ta không oán không cừu, các hạ có thể bỏ qua cho chúng ta hay không? Chỉ cần các hạ mở miệng, mặc kệ cái giá lớn tới đâu, tất cả đều có thể thương lượng được.

Trong trận pháp, cả người Chu Hồng Chí tràn ngập máu tươi, hắn khàn giọng nói.

Chuyện cho tới nước này, nếu muốn sống sót thì cũng chỉ có thể cầu xin người đội đấu bồng này không giết bọn hắn mà thôi. Thân là gia chủ Chu gia, Chu Hồng Chí lăn lộn ở trong Vũ thành nhiều năm như vậy, hắn không phải là hắn không hiểu đạo lý co được dãn được.

- Không sai, chỉ cần các hạ bỏ qua cho chúng ta. Cho dù các hạ đưa ra yêu cầu gì cũng được. Chúng ta cần gì phải đánh đánh giết giết cơ chứ?

Ngô Lãnh Phàm của Vũ Tu phủ cũng khẩn trương nói.

Giờ phút này, trong lòng hắn rất là hối hận và ảo não. Hắn hận vì sao trước đây bản thân mình lại đồng ý với điều kiện của Chu gia, tới gây phiền phức cho Tần Trần. Hiện tại thì tốt rồi, chỗ tốt không thấy đâu, không ngờ lại đắc tội với địch nhân như thế. Có lẽ toàn bộ Vũ Tu phủ rất có thể sẽ bởi vì quyết định này của hắn mà bị hủy hoại.

- Bỏ qua cho các ngươi?

Người khoác áo choàng lạnh lùng nhìn đám người Chu Hồng Chí, cười lạnh nói, xúc tua trong tay cũng không ngừng lại một chút nào.

- Không sai, nếu các hạ tiếp tục ra tay, tuy là chúng ta vẫn khó thoát khỏi cái chết, thế nhưng chỉ sợ các hạ cũng không tốt hơn là bao. Nếu bỏ qua cho chúng ta, chúng ta tình nguyện giao ra vô số bảo vật để đổi lấy tính mạng của chúng ta.

Chu Hồng Chí vừa ho ra máu, vừa lo lắng nói.

Tình trạng hiện tại của hắn đã đến thời khắc cực kỳ nguy cấp, tiêu hao quá lớn khiến cho kinh mạch trong cơ thể hắn xuất hiện tình trạng rạn nứt. Nếu như tiếp tục giao thủ, thậm chí không cần người khoác áo choàng động thủ, một khi chân lực hao hết thì hắn sẽ trở thành một tên phế nhân.

- Ha ha ha.

Người khoác áo choàng cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói:

- Muốn lão phu bỏ qua cho các ngươi? Nằm mơ.

Ùng ùng!

Dường như biết đối phương đã đến lúc nỏ mạnh hết đà, xúc tu màu đen lại càng điên cuồng hơn trước. Rầm rầm rầm, lần lượt công kích xuống đại trận. Trong nháy mắt quang mang phía trên đại trận xuất hiện từng vết rạn, có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.

Sắc mặt Chu Hồng Chí trở nên âm trầm, cả giận nói:

- Các hạ cần gì phải làm chuyện cá chết lưới rách, ngọc đá cùng tan cơ chứ?

- Cá chết lưới rách?

Người khoác áo choàng kia cười nhạo một tiếng, nói:

- Ngươi đã đề cao mình quá rồi. Cá sẽ chết, nhưng lưới không rách a.

Oanh két!

Một đạo xúc tu màu đen dùng sức kéo xuống, đại trận lập tức vỡ ra. Vô số chân khí lan tràn ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt uy lực của Tứ Hợp Ngũ Hành Trận cũng bắt đầu hạ xuống.

- Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Lúc này Chu Hồng Tuấn sắp phát khóc tới nơi.

- Đáng chết, ta liều mạnh với ngươi. Nhị đệ, ngươi mang theo tộc nhân chạy trốn đi.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Hồng Chí cũng quả quyết, hắn biết đại trận không bảo vệ được mình. Hắn chợt thúc giục lực lượng của đại trận, ầm ầm, vô số trận quang lưu chuyển, nhanh chóng co lại rồi bạo phát.

Ầm!

Toàn bộ đại trận vỡ ra, vô số lực lượng của trận pháp lan tràn ra bốn phương tám hướng, hóa thành một vòng xoáy càn quét bốn phía. Lực lượng kinh khủng cày nát mặt đất chung quanh, hất bay vô số thảm cỏ, giống như là trời long đất lở, tới ngày tận thế vậy.

Đại trận nổ tung, đám người Chu Hồng Chí phun máu bay ngược về phía sau, bị lực lượng của đại trận đánh bay ra ngoài. Trong đó có không ít Võ giả có tu vi yếu hơn, thương thế nặng hơn trước đó, ngay trong quá trình bị đánh bay phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể nổ tung thành một đám mưa máu, ngay cả thi thể cũng không còn.

- Đi!

Dám người Chu Hồng Chí mặc kệ thân thể máu me đầm đìa, sau khi thân thể rơi xuống mặt đất, hắn khẽ hô một tiếng, nhanh chóng lao về phía Vũ thành.

Hắn biết rõ, mục tiêu của đối phương chỉ là Tần Trần, bọn họ phải chạy về phương hướng ngược lại với Huyền Trọng sơn mạch thì mới có một chút hy vọng chạy thoát thân, nhất định phải là hướng ngược với Tần Trần.

Hơn nữa trong lòng Chu Hồng Chí đã quyết định, chờ tới khi trở lại Vũ thành. Hắn lập tức thu thập đồ đạc, mang cả Chu gia ra khỏi Vũ thành. Bởi vì y theo tu vi của đối phương, một khi người này đi tới phủ đệ Chu gia, nhất định bọn họ cũng sẽ phải chết.

Mà bên kia, người của Vũ Tu phủ cũng đang điên cuồng chạy trốn.

Chỗ trận pháp trước đó, mặt đất nổ tung, trận quang tiêu tán. Sau đó một bóng người màu đen lặng lẽ đứng ở giữa trận pháp, áo bào trên người vỡ nát, thế nhưng lại không có vẻ gì là bị thương cả.

- Đám kiến hôi này nghĩ có thể chạy trốn khỏi tay lão phu hay sao?

Cười lạnh một tiếng, thân thể của người khoác áo choàng bỗng dưng lướt đi. Người giống như quỷ mị, tốc độ cực nhanh, nhanh như chớp giật, trong nháy mắt đã đuổi kịp đám người Chu Hồng Chí.

- Chết!

Xúc tu màu đen vung vẩy, hung hăng đánh xuống thân thể đám người Chu Hồng Chí.

- Không!

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai mắt đám người Chu Hồng Chí mang theo vẻ không cam lòng, nhưng lại không thể phản kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám xúc tua màu đen kia đánh nát chân lực hộ thể bên ngoài thân thể bọn họ. Mà sau đó cả người bọn họ cũng bị đám xúc tu màu đen này đánh thành từng mảnh vụn.

Phốc phốc phốc!

Trong không khí như có mưa máu nở rộ, rực rỡ mà lại thê lương.

- Tiểu tử thối, bị Phệ Khí nghĩ của lão phu truy tung mà còn muốn chạy trốn? Không biết tự lượng sức mình.

Ngoắc tay, vô số nhẫn trữ vật rơi vào trong tay người khoác áo choàng. Hắn không thèm nhìn lấy một cái mà lập tức ném vào trong nhẫn trữ vật của bản thân mình, sau đó mới cười lạnh một tiếng. Kế tiếp thân thể của hắn thoắt một cái, nhanh chóng bay về phía nơi Tần Trần biến mất, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trong Huyền Trọng sơn mạch.

Sưu!

Một đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua, chạy như điên. Mà ở phía sau đạo thân ảnh này có một đám sương mù màu đen nhanh chóng tới gần.

- Phệ Khí nghĩ, giỏi về truy tung chân khí ba động, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh. Nếu như ta cứ tiếp tục trốn thì cũng không thoát được đám Phệ Khí nghĩ này truy tung. Đến lúc đó không bao lâu sau người đội đấu bồng kia cũng sẽ chạy tới.

Cảm nhận tốc độ của đám Phệ Khí nghĩ ở sau lưng, ánh mắt Tần Trần trở nên lạnh lẽo, trong lòng sốt ruột không thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)