- Đáng hận!
Ngô Lãnh Phàm và Chu Hồng Chí cũng kinh hãi không thôi. Ở dưới sự liên thủ của nhiều như vậy, lại cộng thêm Tứ Hợp Ngũ Hành trận mà vẫn không phải là đối thủ của người đội đấu bồng này.
Điều càng làm cho bọn họ kinh hãi đó chính là. Ở dưới công kích của người khoác áo choàng, quang mang của Tứ Hợp Ngũ Hành trận liên tiếp tiêu tán, lung lay sắp đổ.
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
Trong lòng Chu Hồng Chí lạnh lẽo không thôi.
Ở dưới Tứ Hợp Ngũ Hành trận mà người đội đấu bồng này vẫn còn có thể ung dung giết chết bọn họ như vậ. Nếu như Tứ Hợp Ngũ Hành trận tan vỡ, dùng tu vi của bọn họ, nhất định sẽ không chạy thoát khỏi tay của người đội đấu bồng này a.
- Không thể nào, sao lại thế... Tại sao tu vi của người đội đấu bồng này lại đáng sợ như vậy chứ?
Trong lòng Chu Hồng Chí và Ngô Lãnh Phàm chấn động, bọn họ ngang dọc trong Vũ thành thời gian dài như vậy, chưa từng nghe nói qua tây bắc Ngũ quốc có một vị cao thủ như thế. Bình thường, cao thủ Ngũ quốc bị bọn họ hãi hại, giết chết vô số kể. Dù sao người đi tới Vũ thành này đều là một ít người tội ác tày trời ở Ngũ quốc. Chỉ là, không nghĩ tới hôm nay bọn họ lại lật thuyền trong mương.
Giờ phút này, bọn họ không dám ẩn dấu thực lực nữa. Ánh mắt từng người trở nên dữ tợn, không ngừng thúc giục huyết mạch chi lực trong cơ thể, đồng thời cũng nhanh chóng phục dụng đan dược, cố gắng giết chết người khoác áo choàng này.
Thế nhưng bọn họ liên tục tấn công mà chỉ có thể làm chậm tốc độ giết người của đối phương, đừng nói là giết chết người khoác áo choàng này. Ngay cả năng lực ngăn cản người này giết người cũng không có.
- Ngũ Hành Phá Trận!
Chu Hồng Chí biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn bản thân mình sẽ phải chết. Hắn cũng không nghĩ được nhiều, lập tức dùng hết toàn lực thúc giục đại trận. Chỉ trong nháy mắt, tất cả người Chu gia đều phun ra một ngụm máu tươi. Có thêm tinh huyết dung nhập vào trong đại trận, khiến cho đại trận đang lung lay sắp đổ ổn định lại, uy lực kéo lên một mảng lớn.
Ầm!
Giống như có một ngọn núi lớn trấn áp xuống.
Đồng thời Ngô Lãnh Phàm cũng rống to một tiếng, trên người hắn có hàn mang bắn ra, một cỗ khí tức làm cho người ta sợ hãi cuốn tới người khoác áo choàng.
Ba cỗ lực lượng trùng kích vào cùng một chỗ, người Chu gia và Ngô Lãnh Phàm đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, các vị trí trên cơ thể đều có máu tươi tràn ra. Thế nhưng dường như cũng đã thành công cản bước tiến của người khoác áo choàng này, từng đám sương mù màu đen quanh quẩn ở quanh thân hắn, giống như xúc tu không ngừng vặn vẹo, muốn ngăn cản trận pháp áp bách.
Trong lúc nhất thời, song phương rơi vào trạng thái giằng co.
Thế nhưng khí tức trên thân người đội đấu bồng kia vẫn rất ổn định, giống như không quan tâm tới lực lượng của trận pháp. Xúc tu màu đen trên người hắn vặn vẹo, muốn hút lực lượng của trận pháp ra ngoài.
Tần Trần hoảng sợ không thôi, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy người đội đấu bồng này ở phòng đấu giá thì hắn đã biết người đội đấu bồng này rất đáng sợ. Không ngờ so với trong tưởng tượng của mình còn đáng sợ hơn nhiều.
Dù gì Tứ Hợp Ngũ Hành trận này cũng là trận pháp tứ giai đỉnh phong. Lại thêm đám người Chu Hồng Chí lấy máu tươi làm vật dẫn, liều mình thúc giục trận pháp. Làm cho trận pháp đạt tới trình độ tương đương với ngũ giai, thế nhưng không ngờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn người đội đấu bồng này mà thoip.
Chỉ là Tần Trần cũng là người quyết đoán, thấy người khoác áo choàng rơi vào cục diện bế tắc, hắn biết đây chính là lúc này phải xuất thủ, bằng không đợi tới khi người khoác áo choàng giải quyết đám người Chu gia và Vũ Tu phủ. Khi đó coi như hắn muốn chạy trốn thì cũng không có cơ hội.
Trong chớp mắt khi Tần Trần quyết định xuất thủ, người hắn bay vút lên, thanh kiếm sắt rỉ thần bí huyễn hóa ra từng đạo kiếm quang, chợt đâm về phía trước.
Trong nháy mắt, trên bầu trời như có tiếng sấm vang vọng. Mấy đạo kiếm quang như sấm sét, mang theo sát khí kinh người chém về phía người khoác áo choàng. Trong nháy mắt khi thanh kiếm sắt rỉ thần bí xuất thủ, ba thanh phi đao cũng từ trong tay áo Tần Trần bắn ra, hóa thành ba đạo lưu quang màu đen, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt người khoác áo choàng.
Cùng lúc đó, Tần Trần cũng thi triển ra Tinh Thần phong bạo. Không phải là hắn không muốn thi triển Huyễn Cấm Tù Lung, thế nhưng muốn thi triển ra Huyễn Cấm Tù Lung cần phải có thời gian chuẩn bị. Nếu như hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này để đả thương đối phương, như vậy nhất định phải nhanh chóng ra tay, không thể để cho đối phương có thời gian phản ứng.
Ba đạo công kích gần như cùng xuất hiện, như là cuồng phong bão táp, vô cùng mạnh mẽ đánh tới.
Dùng cường độ tinh thần lực tứ giai của Tần Trần thi triển ra phi đao, uy lực hơn xa trước đó. Cho dù là Võ giả Huyền cấp hậu kỳ, cũng có thể bị phi đao của hắn làm cho trọng thương.
Mà kiếm quang xoay tròn lại còn mang theo một đạo kiếm ý bất hủ, hóa thành từng đạo kiếm quang sắc bén, tầng tầng lớp lớp.
Còn Tinh Thần phong bạo của Tần Trần thì lại dùng tốc độ nhanh nhất lao đi về phía đối phương.
Thế nhưng trong nháy mắt khi xuất thủ, trong lòng Tần Trần bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác nguy cơ nồng đậm. Hắn cả kinh, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Rốt cuộc hắn đã hiểu rõ loại cảm giác không bình thường kia là đến từ đâu. Bởi vì tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, chẳng lẽ người của Chu gia và Vũ Tu phủ đã chế ngự đối phương lại rồi sao?
Từ lúc người đội đấu bồng này vừa mới xuất hiện, hắn vẫn luôn bị động chống đỡ công kích của Chu gia và Vũ Tu phủ. Thế nhưng dùng tu vi Vũ tông ngũ giai của hắn, nếu như hắn xuất thủ, nhất định sẽ không rơi vào tình trạng bị động như vậy, thậm chí còn bị Chu gia và Vũ Tu phủ vây khốn.
Người này làm như vậy, chắc hẳn cũng muốn tìm hiểu át chủ bài của hắn. Mà bản thân hắn thì lại tưởng rằng đối phương rơi vào cục diện bế tắc thật, không nhìn ra là đối phương đang diễn kịch.
Ầm!
Ngay khi Tần Trần hiểu rõ mọi chuyện, trên người người khoác áo choàng có hơn mười đạo xúc tu màu đen bắn ra. Những xúc tu này điên cuồng vặn vẹo, như là diễn hóa ra một bộ vũ kỹ vậy, phong tỏa tất cả đường lui của hắn, đồng thời cũng nhanh chóng bọc hắn vào trong.
- Phá...!
Tần Trần kinh hãi, nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm quang lập loè, điên cuồng bắn ra bốn phương tám hướng.
Phốc phốc phốc!
Thế nhưng những xúc tua màu đen này lại rất cứng cỏi. Sau khi thanh kiếm sắt rỉ thần bí chém vào lại phát ra thanh âm nặng nề, không ngờ lại không thể chặt đứt được chúng nó.
Đồng thời ba tiếng rầm rầm rầm vang lên, ba thanh phi đao mà Tần Trần âm thầm bắn ra cũng bị xúc tua ở trên thân người khoác áo choàng quất bay, không thể đả thương được hắn.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là, năng lực chống đỡ Tinh Thần phong bạo của người khoác áo choàng lại không mạnh như vậy. Ngay khi tinh thần lực mạnh mẽ xông vào trong đầu hắn thì ánh mắt của hắn lập tức trì trệ. Một lát sau mới khôi phục lại như bình thường.
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, thế nhưng lại bị Tần Trần nắm lấy cơ hội này.
- Bạo!
Không giấu dốt được nữa, trong nháy mắt trong tay Tần Trần xuất hiện một tấm chân phù cổ xưa, chính là tấm chân phù ngũ giai mà hắn đoạt được từ trên người Tần Phong lúc Ngũ quốc đại bỉ.
Vừa lấy ra chân phù, Tần Trần không chút do dự lập tức dẫn bạo nó.
Ầm!
Một đám quang mang màu đỏ thắm đột nhiên nổ tung ở trong hư không, khí tức nóng rực lan tràn ra bốn phương tám hướng. Xúc tu của người đội đấu bồng kia lập tức bị cỗ khí tức nóng bỏng này xé thành từng mảnh vụn. Cả hư không rung động kịch liệt, đồng thời lực lượng cường đại cũng nhanh chóng đánh bay Tần Trần ra ngoài.
Trong lúc bay ngược về phía sau, lực lượng bạo tạc của chân phù bị Tần Trần dẫn dắt về phía người khoác áo choàng.
Khí tức nóng bỏng vô hạn lập tức bao phủ người khoác áo choàng.
- Ô...
Trong khí tức nóng bỏng truyền tới một tiếng rên ri. Ngay sau đó, trong khí tức màu đỏ như có một đầu quái vật khổng lồ màu đen thức tỉnh, nhanh chóng quét tan khí tức nóng bỏng chung quanh.
Người đội đấu bồng kia bị khí tức nóng bỏng tập kích, cả người cháy đen, khóe miệng còn có một chút máu tươi tràn ra. Hiển nhiên hắn đã bị thiệt không nhỏ, dáng vẻ nhãn nhã triệt để biến mất.