- Bát đệ, ngươi tới đây làm gì?
Khang Vương Gia Triệu Kính cau mày nhìn Triệu Khải Thụy.
Triệu Kính và Triệu Khải Thụy đều là hoàng thân quốc thích, nên quan hệ có chút sâu xa. Thế nhưng cảnh giới hai người rất cách biệt, đối với loại người như Triệu Khải Thủy cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, làm bại hoại danh tiếng Vương gia thì Triệu Kính lúc nào cũng xem thường.
- Ha hả, Vương huynh, kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viện cũng có thể xem là đại sự của Đại Tề Quốc ta, Vương đệ qua thăm một chút, là muốn kiến thức như thế nào.
Triệu Khải Thụy không để ý thái độ xem thường của Khang Vương Gia, ánh mắt rơi vào trên người Lương Vũ, cười nói:
- Vị này chắc là Lương Vũ Đại Sư của Khí Điện? Nghe nói Lương Vũ Đại Sư có chút hiểu lầm với Định Võ Vương phủ? Vị bên cạnh ta chính là Đại phu nhân của An Bình Hầu Triệu Phượng, Lương đại sư và An Bình Hầu đều là tinh anh Đại Tề Quốc ta, có hiểu lầm gì thì nói ra là được, ngàn vạn lần đừng có ghi ở trong lòng, tránh tổn thương hòa khí.
- Lương Vũ Đại Sự, không nghĩ đến lại gặp ngươi ở chỗ này, thật nằm ngoài dự đoán của ta.
Triệu Phượng vội vàng bắt lấy cơ hội, tiến lên hai bước nói:
- Trước đó Tần gia có chút hiểu lầm với Đại sư, chuyện này là do con cháu gia tộc không rành thế sự, nếu như có chỗ nào đắc tội mong Lương Vũ Đại Sư bao dung bỏ qua cho, khuyển tử Tần Phấn cũng đã bị giáo huấn một phen.
- Triệu phu nhân nói đùa, chuyện Tần gia các ngươi không liên quan đến Lương mỗ, không cần giải thích với ta làm gì.
“Triệu Phượng vẫn đang muốn quấy rối mẹ con Tần Trần, ta muốn thân cận với Tần Trần thì sao dám thân với nàng.
Trong lòng Lương Vũ cười lạnh.
Triệu Phượng thấy Lương Vũ bất vi sở động, tiếp tục nói:
- Vì biểu đạt áy náy của Tần phủ chúng ta, cách đây không lâu ta đã trục xuất đứa bất hiếu Tần Trần đã từng đắc tội Đại sư ngài ra ngoài rồi, kể cả mẫu thân hắn là Tần Nguyệt Trì cũng đã bị trục xuất. Bây giờ bọn họ tính ra đã không phải người Tần gia chúng ta.
Triệu Phượng tính toán trong lòng, khóe miệng không khỏi giơ cao hơn một tý.
- Như thế có thể biểu đạt chân thành với Lương Vũ, lại vừa có thể lôi kéo hắn; Thứ hai là coi như lão gia tử có trở về nghĩ cách tiếp mẹ con Tần Nguyệt Trì về nhà, thì chuyện này đã náo cho khắp Vương Đô đều biết, lão gia tử vì nghĩ cho danh dự Tần phủ cũng sẽ nhượng bộ.
Khang Vương Gia ở bên cạnh nghe được cái tên Tần Trần này thì ánh mắt sáng ngời, bỗng nhiên có hứng thú ngưng mắt nhìn qua.
Nghe nói thế, vẻ mặt Lương Vũ chợt thay đổi, cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh:
- Ngươi nói sở dĩ Tần Trần bị đuổi ra Tần gia là vì nổi lên va chạm với ta?
- Đúng thế.
Triệu Phượng mắt sáng ngời, tự cho rằng đã lấy được cái nhìn tốt từ Lương Vũ, dương dương đắc ý nói:
- Tên phế vật Tần Trần kia dám đắc tội Đại sư ngài, Tần gia ta chỉ đuổi hắn ra ngoài đã là khai ân lớn. Theo ta nghĩ thì ngươi này nên bị trực tiếp phế bỏ tứ chi, sau đó quỳ gối mười ngày mười đêm trước cửa Khí Điện mới có thể giải khai mối hận trong lòng Đại sư ngài.
Triệu Phượng nói đến khí sắc sục sôi, mà trong lòng Lương Vũ thì mồ hôi lạnh nhễ nhại.
- Nếu đúng như thế thì Tần Trần chẳng phải sẽ hận mình thấu xương sao, Tần gia muốn hai chết ta mà.
Trong lòng Lương Vũ cả giận nói.
Trong nhất thời cả người Lương Vũ phát lạnh, sau lưng mồ hôi lạnh nhễ nhại.
- Lương đại sư, ngươi không sao chớ?
Triệu Kính thấy Lương Vũ như có gì đó sai sai, không nhịn được nói.
- Ta không sao.
Lương Vũ chợt bừng tỉnh, cảm giác lòng nặng nề, chuyện đã đến nước này thì mình chỉ còn có thể nghĩ cách bù đắp mà thôi.
Lương Vũ oán hận nhìn Triệu Phượng còn đang thao thao bất tuyệt, ý nghĩ chém sống nàng cũng có, hừ lạnh nói:
- Chuyện Tần gia các ngươi, Lương mỗ ta không muốn nghe nhiều, Triệu phu nhân mời ngươi đi đi.
Lương Vũ vung tay, giọng nói đã trở nên bất thiện.
Nụ cười trên mặt Triệu Phượng cứng đờ, không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng rất nhanh lại nói:
- Lương đại sư, thiếp thân là có ý muốn giải trừ hiểu lầm với Đại sư ngài, nếu như vậy mà Đại sư vẫn còn có chỗ không hài lòng với Tần gia chúng ta, thì ngài cứ việc nói ra, chỉ cần có thể làm được, chúng ta nhất định sẽ không từ chối.
- Ha hả.
Lương Vũ cười nhạo một tiếng, mặt lộ vẻ giễu cợt nói:
- Triệu phu nhân nói đùa, Lương Vũ không dám trèo cao quan hệ với Tần gia các ngươi. Lương Vũ có việc thương nghị với Khang Vương Gia, mời phu nhân mau chóng rời đi.
Lương Vũ quay đầu, vẻ mặt u ám không nhìn Triệu Phượng một cái.
Vẻ mặt Triệu Phượng trong nháy mắt biến thành khó coi, nhất thời đi không được mà ở cũng chẳng xong.
Lúc này Kỳ Vương Gia Triệu Khải Thụy mở miệng cười:
- Lương đại sư...
Hắn muốn ở giữa hòa giải một thoáng, nhưng không ngờ Lương Vũ không nể mặt hắn chút nào, không chờ hắn lên tiếng đã trực tiếp ngắt lời:
- Kỳ Vương Gia, hình như Lương mỗ không có quen ngươi, vậy thì không cần nói nữa.
Trong lòng Lương Vũ sinh ra lửa giận.
- Triệu Khải Thụy còn muốn đánh chủ ý với Tần Nguyệt Trì, nhưng hắn lại không chịu nhìn đức hạnh của mình, nếu để cho Tần Trần thấy mình và người này ở cùng một chỗ, thì chẳng phải càng bị hiểu lầm sao?
Nghĩ tới đây, hắn không nhìn được cười lạnh nói:
- Kỳ Vương Gia thân là hoàng thân quốc thích, nhiều lúc vẫn nên chú ý ảnh hưởng của mình, cả ngày cùng đàn bà có trượng phu lẫn lộn chung một chỗ, bị người khác thấy, lại tưởng hai vị có gì mờ ám.
- Ngươi...
Triệu Khải Thụy bị nói mặt tái xanh, tức giận run người.
- Bát đệ, Lương đại sư nói không sai, về ngay đi với ai thì cũng nên chuẩn mực, chú ý một chút, đừng có chuyện gì cũng không để ý, đến lúc đó lại làm mất uy nghiêm của Hoàng thất.
Triệu Kính lạnh lùng liếc nhìn Triệu Khải Thụy.
Triệu Khải Thụy giận mà không dám nói gì, địa vị của Triệu Kính ở trong Hoàng tộc cao hơn hắn quá nhiều, giờ này chỉ có thể đè nén buồn bực nói:
- Vâng, Vương huynh.
Hai người nhất thời xám xịt rời đi.
- Phu nhân, đàm chuyện với Lương đại sư sao rồi?
Triệu Phượng vừa mới trở lại trên đài thì Tần Dũng liền đi lên hỏi.
Triệu Phượng xanh cả mặt, trong mắt đầy ý dữ tợn, cả giận nói:
- Hừ, một Luyện Khí Sư nhị phẩm mà thôi, có gì mà níu kéo, tưởng mình là Điện chủ Khí Điện chắc?
Sắc mặt Triệu Khải Thụy cũng khó coi, hừ lạnh nói:
- Nực cười, tên Lương Vũ này quá kiêu ngạo rồi.
Tần Dũng thấy bộ dạng thở hổn hển của hai người, thì biết lúc nảy hai người đã ăn không ít oán khí, cho nên vội vàng lui ra một bên, không dám phạm dính vào.
- Lương đại sư, xin ngài bớt giận, Kỳ Vương Gia hắn lúc nào cũng vô liêm sỉ, chớ vì loại người này mà tức giận.
Đám người Triệu Phượng vừa rời đi, Triệu Kính liền trấn an nói với Lương Vũ.
Lương Vũ gật đầu, chưa nói gì, chân mày nhíu chặt. Trong lòng đang tính toán làm sao mới để Tần Trần không còn ấn tượng xấu với mình, ài, Triệu Phượng này quả thật là giỏi hại người.
Triệu Kính nhìn Lương Vũ chau mày, giống như nghĩ đến chuyện gì, ngưng mắt nhìn về phía Tần Trần. Người này rốt cuộc là ai, lại khiến Lương Vũ vì thế mà đắc tội Tần gia và Kỳ Vương?
Dù sao đi nữa thì Tần gia cũng là đệ nhất hào phú của Đại Tề Quốc, tuy Lương Vũ là Luyện Khí Sư của Khí Điện, không cần chú ý vẻ mặt một vài gia tộc, nhưng hào phú như Tần gia thì có thể không đắc tội người ta, tự nhiên vẫn không nên đắc tội bọn họ làm gì.
Có ý tứ, thật có ý tứ.
Triệu Kính nhìn về phía Tần Trần, mắt hơi nheo lại, hàm xúc cười đầy ý tứ.