- Thực sự có viện binh thật sao?
Hai mắt đám người Chu Hồng Chí co rụt lại, nhìn chằm chằm vào người khoác áo choàng đột nhiên xuất hiện, ánh mắt trở nên sắc bén không gì sánh được.
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
Vừa rồi bởi vì Tần Trần lên tiếng cho nên bọn họ mới thả tinh thần lực ra ngoài, thế nhưng cũn không cảm nhận được chung quanh có ai a. Thế nhưng đối phương lại xuất hiện từ một địa điểm cách chỗ bọn họ. Đồng thời lại có thể lặng lẽ không một tiếng động đi tới. Nghĩ tới đây, đám người Chu Hồng Chí và Ngô Lãnh Phàm sợ hãi, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người ngưng trọng không thôi. Dùng tu vi của bọn họ, không ngờ ban nãy lại không phát hiện ra người đội đấu bồng này. Thật sự quá là tà môn, không phù hợp với lẽ thường a.
Như vậy chỉ có thể giải thích là, tu vi của người đội đấu bồng này quá đáng sợ, thậm chí còn không kém gì bọn họ, hoặc là người này có thủ pháp đặc biệt gì đó để che dấu khí tức của mình.
Mà sau khi nhìn thấy người khoác áo choàng xuất hiện, Tần Trần lại thở phào một cái.
Lúc trước hắn liên tục giả vờ không phải là đối thủ của Chu Hồng Tuấn, mục đích chính là làm cho người đội đấu bồng này cho rằng, bản thân mình sẽ gặp phải nguy hiểm tới tính mạng.
Trong lòng Tần Trần mơ hồ có một loại cảm giác, đối phương lấy Huyết Linh hỏa thần bí ra bán đấu giá, không chỉ là muốn thông qua việc bán đấu giá Huyết Linh hỏa để kiếm tiền, sau đó đoạt yêu hỏa lại, mà là có mục đích gì đó.
Nếu là như vậy thì đối phương cũng sẽ không để mặc mình chết đi.
Hiện tại người khoác áo choàng xuất hiện, lập tức chứng minh suy đoán trong lòng Tần Trần, làm cho hắn âm thầm thở phào một cái. Đồng thời cũng làm cho hắn càng thêm cảnh giác, không biết đối phương có mục đích gì.
- Rốt cuộc các hạ là ai, hãy xưng tên ra.
Chu Hồng Chí và Ngô Lãnh Phàm cảnh giác nhìn người khoác áo choàng. Ở trong lòng bọn họ, Tần Trần có thể lấy ra được nhiều đan dược như vậy ở Vũ thành, đồng thời còn giết chết Ô Lương Vũ. Như vậy nhất định sau lưng hắn sẽ có một vị cường giả tọa trấn, chẳng lẽ chính là người đội đấu bồng trước mặt này sao?
- Một tên Luyện Dược sư, sau lưng không Võ giả cường đại mà cũng muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp, quả thật là không biết trời cao đất rộng. Ngươi thật sự cho rằng mình luyện chế ra được đan dược cường đại thì kẻ khác sẽ không dám động tới ngươi sao?
Người đội đấu bồng kia không để ý tới Chu Hồng Chí và Ngô Lãnh Phàm mà nhìn chằm chằm vào Tần Trần rồi nói một câu, giống như không coi đám người kia ra gì.
Hắn nói đến đây, ánh mắt rơi vào trên người Tần Trần, lại nói:
- Lúc đầu ta cũng tò mò, một Luyện Dược sư có thể lấy ra ra đan dược tứ phẩm sẽ có lai lịch gì, hoặc có lẽ là, sau lưng hắn có cường giả bảo vệ. Đáng tiếc, thật sự ta quá thất vọng.
Tần Trần cắn môi, lại không nói tiếng nào. Thế nhưng trong lòng lại đang suy đoán, không biết người đội đấu bồng này muốn làm cái gì? Nếu như chỉ là đoạt lại Huyết Linh hỏa thì hoàn toàn có thể chờ Chu gia và Vũ Tu phủ giết chết bản thân hắn, sau đó xuất hiện đoạt lại cũng không muộn nha.
Thế nhưng hiện tại hắn lại xuất hiện, rốt cuộc người này muốn làm gì?
Người đội đấu bồng kia không đợi Tần Trần trả lời mà chỉ lẩm bẩm nói:
- Ban nãy là ngươi bán đấu giá Thanh Liên dị hỏa ở trong đấu giá hội của Thiên Tinh thương hội đúng không? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có lẽ còn chưa kịp luyện hóa, nói thật cho ngươi biết, bởi vì một ít nguyên nhân cho nên lão phu cần luyện chế một loại đan dược đặc thù. Mà đan dược kia, chỉ khi nào luyện hóa đóa Thanh Liên dị hỏa này mới có thể luyện chế được. Hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể thành công luyện hóa Thanh Liên dị hỏa thì lão phu sẽ giải quyết đám lâu la này thay ngươi, sau đó cứu ngươi, thế nào?
Chẳng lẽ người đội đấu bồng này bán ra Thanh Liên dị hỏa là vì muốn người khác luyện chế đan dược cho hắn hay sao?
Thế nhưng Tần Trần lại cảm thấy, dường như lời nói của đối phương có một chút vấn đề, thế nhưng chỗ nào có vấn đề, trong lúc nhất thời hắn lại không thể suy nghĩ ra được.
Chu gia và Vũ Tu phủ vì sự xuất hiện bất ngờ của đối phương mà lo lắng, vì vậy hiện tại trong lòng bọn họ rất là kiêng kỵ người này. Chỉ là, nghe đối phương nói vậy, song phương bắt đầu không nhịn được nữa.
- Các hạ, lời này của ngươi không đúng chút nào. Người này là địch nhân của Chu gia và Vũ Tu phủ. Nhất định phải ở lại đây hôm nay. Ta thấy các hạ cũng không có quan hệ với tiểu tử này, sao phải tự tìm phiền phức cơ chứ? Nếu như ngươi muốn tìm Luyện Dược sư thì có thể đi tìm người khác. Cần gì phải nhúng tay vào chuyện của Chu gia ta và Vũ Tu phủ? Chu gia ta và Vũ Tu phủ cũng không phải là người mà ai cũng có thể nắn bóp được.
Thấy đối phương dám coi nhẹ bên mình, Chu Hồng Chí và Ngô Lãnh Phàm đồng thời hừ lạnh một tiếng, nói.
Tuy rằng bọn họ không nhìn ra được tu vi của đối phương, dường như rất mạnh. Thế nhưng dù có mạnh tới đâu thì cũng chỉ có một người, hôm nay Chu gia bọn họ và Vũ Tu phủ đứng chung chiến tuyến, cũng đã bố trí thiên la địa võng. Cao thủ Huyền cấp cũng có không dưới mười người, chẳng lẽ còn phải sợ một gia hỏa đột nhiên xuất hiện hay sao?
Người đội đấu bồng kia cười lạnh một tiếng, nói:
- Chu gia? Vũ Tu phủ? Chỉ là đám người quê mùa ở nơi hẻo lánh mà cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt ta?
- Gia chủ, nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp chơi hắn đi.
Một gã trưởng lão của Chu gia nghe đến đó, không thể kiềm chế được nữa mà quát một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái Tấn Thiết Trượng, sau đó hắn điên cuồng gõ một trượng xuống đầu người mặc áo choàng.
Bên trên Tấn Thiết Trượng có từng đường văn lưu chuyển, hiển nhiên cũng là một kiện bảo binh không tầm thường. Trượng bổ xuống, hư không vỡ nát, nhìn uy thế cơ hồ có thể đập nát một ngọn núi.
Chu Hồng Chí thấy thế mắt sáng lên, nhưng cũng không ngăn cản. Vị trưởng lão này ở Chu gia có địa vị không thấp, một thân tu vi đạt đến Huyền cấp sơ kỳ đỉnh phong, hơn nữa tính cách táo bạo, chân lực kinh khủng, để hắn xuất thủ thăm dò, không còn gì thích hợp hơn.
Người khoác áo choàng thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, ngay khi Tấn Thiết Trượng đánh xuống, thân thể hắn vẫn không nhúc nhích. Mãi đến khi Tấn Thiết Trượng sắp rơi vào trên đỉnh đầu hắn, lúc này hắn mới đột nhiên nhấc tay lên.
Trượng ảnh ngập trời lập tức biến mất, thậm chí trưởng lão Chu gia còn chưa nhìn rõ mọi chuyện, khuôn mặt giận dữ cứng đờ. Sau một khắc, trên thân thể hắn có máu tươi bắn ra.
Hắn không dám tin tưởng nhìn về phía người đội đấu bồng kia, miệng muốn nói cái gì đó, tuy nhiên lại không nói được một câu nào mà chỉ có thể đổ ập xuống đất. Hai mắt trợn ngược, tuyệt khí bỏ mình.
Xôn xao!
Người của Chu gia và Vũ Tu phủ đều kinh ngạc đến ngây người, nhìn chằm chằm vào người đội đấu bồng kia, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Một Võ giả Huyền cấp sơ kỳ đỉnh phong, không ngờ lại bị miểu sát trong nháy mắt. Không cần phải nói tới đám người Chu Hồng Chí, ngay cả Tần Trần cũng âm thầm khiếp sợ không thôi. Mặc dù hắn biết người đội đấu bồng này là cường giả Vũ tông, nhưng hành động như vậy cũng quá hung ác a.
Một kích ban nãy của người đội đấu bồng kia, Tần Trần quan sát rất rõ. Đó là một cái dây dài màu đen, âm trầm không gì sánh được, giống như độc xà vậy. Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt xuyên qua trái tim của trưởng lão Chu gia.
- Ngươi dám giết Chu Tấn trưởng lão, ta muốn ngươi chết.
Một gã trưởng lão giao hảo với Chu Tấn thấy thế lập tức phẫn nộ, hắn cũng không cố kỵ nhiều mà nhấc trường đao trong tay lên, bổ một đao về phía người đội đấu bồng.
Tu vi của tên trưởng lão này còn mạnh hơn Chu Tấn, một thân chân lực đã đột phá đến Huyền cấp trung kỳ, là một trong vài tên cường giả cao cấp nhất Chu gia.
- Tự tìm đường chết.
Người khoác áo choàng cười lạnh một tiếng, ngữ khí vẫn âm trầm, lạnh lẽo không gì sánh được. Hắn giơ tay lên, bắn ra một đạo chỉ ảnh màu đen.
Chu Hồng Chí vội vàng xuất thủ chặn lại, nói:
- Chu sáng trưởng lão, cẩn thận.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa, đạo chỉ ảnh màu đen kia cực nhanh. Xuất phát sau mà tới trước, trong nháy mắt đã đánh tan ánh đao của Chu Sáng trưởng lão. Sau một khắc, chỉ ảnh màu đen xuyên thấu thân thể hắn, mang theo một chùm máu tươi bắn ra bốn phía.
- Ngươi...
Chu sáng trưởng lão trừng mắt nhìn người khoác áo choàng, miệng phun ra vô số mảnh vụn của nội tạng. Sau đó phốc một tiếng ngã xuống đất, rốt cuộc cũng bỏ mình theo hảo hữu của hắn.