Vũ Thần Chúa Tể

Chương 387: Viện binh đến

Chương Trước Chương Tiếp

Chưởng ấn cực lớn, uy phong lẫm liệt, toàn bộ hư không chấn động, chưởng ấn giống như là bàn tay của ma thần, muốn diệt sát tất cả mọi thứ.

Trong hư không, chân lực kinh người quanh quẩn, sau đó mới chậm rãi tiêu tán.

Ở phía đối diện, Tần Trần nhếch nhác ngã xuống đất, khóe miệng có máu tươi tràn ra, giống như đã mất đi sức chiến đấu, không thể nhúc nhích được nữa.

Vũ Thần Chúa Tể Trailer

- Ha ha ha, chỉ có một chút tu vi này mà cũng dám diễu võ dương oai ở Vũ thành!

Người của Chu gia ngẩn ra, sau đó chợt cười ha hả.

Tần Trần thành lập Đệ Nhất Đan các ở trong Vũ thành, gây ra chấn động cực lớn. Vốn bọn họ tưởng rằng, tu vi của tiểu tử này đáng sợ tới bực nào, nào ngờ, đối phương lại không chịu nổi một kích như thế.

Quan trọng là chỉ có một chút tu vi này mà vẫn dám diễu võ dương oai ở trong đấu giá hội. Cũng không biết đối phương lấy đâu ra can đảm để làm như vậy.

Tiểu tử này thật sự cho rằng bản thân leo lên người Thiên Tinh thương hội là có thể bình yên vô sự rời khỏi Vũ thành hay sao?

- Đại ca, người này ngay cả Huyền cấp cũng không đạt đến, một thân tu vi chỉ đạt tới Thiên cấp hậu kỳ, không đáng nhắc đến a.

Chu Hồng Tuấn cười nhạt, rất xem thường nói.

Ở phía đối diện.

Sắc mặt của Tần Trần như tờ giấy vàng, trong lòng cũng bất đắc dĩ không thôi. Đánh nhau với người ta, không những không được đánh lại mà còn phải giả vờ phun máu, quả thật là phiền muộn a.

Thế nhưng Tần Trần biết, một khi hắn bộc lộ ra thực lực chân chính, nhất định Chu gia cùnvàg Vũ Tu phủ sẽ toàn lực ra tay. Đến lúc đó, hai đại cường giả Huyền cấp hậu kỳ Chu Hồng Chí và Ngô Lãnh Phàm sẽ cùng xuất thủ, đến lúc đó không phải là giả vờ phun máu mà là phun máu thật.

Vì vậy, hắn chỉ có thể ra vẻ thế yếu, để cho đối phương buông lỏn cảnh giác với mình.

Cộc cộc!

Trong tiếng cười lớn, Chu Hồng Tuấn cất bước đi về phía trước, bước chân của hắn nặng nề, giẫm lên trên mặt đất giống như là bước chân tử thần, gõ vào tâm linh mỗi người.

- Tiểu tử, ta còn tưởng rằng ngươi ngưu bức thế nào. Hóa ra cũng chỉ có chút bản lãnh này nha. Nói đi, ngươi là ai, đến Vũ thành chúng ta có mục đích gì. Còn nữa, những đan dược kia thực sự là do ngươi luyện chế hay sao?

Chu Hồng Tuấn lạnh lùng nhìn Tần Trần, chân lực trên người quanh quẩn, hắn cao cao tại thượng, khí thế xông lên tận trời. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Trần, giống như tử thần khống chế sinh tử của chúng sin.

- Ta nhổ vào!

Tần Trần nhìn về phía hắn, hung hăng phun ra một bãi nước miếng.

- Chu nhị gia, nói nhiều với hắn làm gì, không bằng trực tiếp giết hắn, đoạt nhẫn trữ vật của hắn là được. Để xem bên trong có những thứ gì. Ta nhớ hắn vừa mới bỏ tám trăm vạn ngân tệ để mua Thiên Tàn giáp và đóa dị hỏa thần bí kia. Có lẽ ở trong nhẫn trữ vật của hắn cũng có không ít bảo vật a.

Một hán tử trung niên của Vũ Tu phủ đi lên phía trước, âm trầm nói. Ánh mắt tham lam của hắn nhìn chăm chú vào nhẫn trữ vật trong tay Tần Trần. Hắn duỗi tay ra, muốn gỡ nhẫn trữ vật của Tần Trần xuống.

- Chậm đã...

Đột nhiên Chu Hồng Chí lên tiếng, phát hiện ra được Tần Trần có chút không thích hợp.

Y theo vẻ kiêu ngạo mà Tần Trần biểu hiện ra ngoài ở Vũ thành, tiểu tử này sẽ không ngu ngốc như vậy, dễ dàng bị bọn họ bắt lại như thế a. Hơn nữa, nếu như Tần Trần này thực sự liên thủ với Thiên Tinh thương hội, một vị Luyện Dược đại sư như vậy, sao Thiên Tinh thương hội lại không phái người bảo vệ? Sao bọn họ dám để cho một mình hắn bị Chu gia đả thương, bắt đi cơ chứ?

Đối với việc Tần Trần bị mình cản lại, không có đường lui, Chu Hồng Chí không cảm thấy có gì là kỳ quái cả. Dù sao bọn họ và Vũ Tu phủ đã có chuẩn bị từ lâu. Lại bày ra thiên la địa võng, một con ruồi muốn bay ra ngoài cũng cực khó, huống chi là một người sống sờ sờ ra đó.

Nhưng Tần Trần lại bị chế ngự một cách đơn giản, chuyện này làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.

Thế nhưng, hắn phát hiện ra chuyện này quá muộn. Hắn còn chưa dứt lời thì Tần Trần đang nằm trên mặt đất đột nhiên hành động.

Sưu!

Một đạo kiếm quang sáng như tuyết xuất hiện ở trong hư không, bắn ra quang mang rực rỡ tới cực hạn.

Phốc phụt!

Sau một khắc, cái đầu mang theo đôi mắt tràn ngập kinh hãi của nam tử trung niên kia phóng lên cao, máu tươi phun ra ngoài, xa gần một trượng.

Đồng thời!

Thân thể của Tần Trần cũng như thiểm điện, phía trên thanh kiếm sắt rỉ trong tay bắn ra ánh sáng rực rỡ, giống như là một đạo kinh hồng, nhanh chóng đâm về phía Chu Hồng Tuấn.

Trong lòng Chu Hồng Tuấn cả kinh, chợt giận dữ quát:

- Hay cho tiểu tử nhà ngươi, ban nãy là ngươi gạt ta, muốn chết?

Lời còn chưa dứt thì bàn tay hắn chợt nâng lên, cả bàn tay đỏ rực, sau đó chợt bổ một chưởng xuống chỗ Tần Trần.

Một cỗ khí tức nóng rực quét sạch bốn phương, chụp xuống đầu Tần Trần. Kiếm chưởng va chạm, khí tức nóng bỏng lan tràn ra chung quanh, muốn đốt cháy mọi người thành hư vô. Kiếm quang lóe lên, Chu Hồng Tuấn chỉ cảm nhận được một cỗ khí tức sắc bén quét tới, trên bàn tay hắn lập tức xuất hiện một đạo vết thương, đồng thời kình khí cũng nhanh chóng bao phủ Tần Trần.

Mà Tần Trần thì lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, bay ngược ra xa mấy chục thước, nặng nề ngã xuống đất, sau đó lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lần này hắn còn thê thảm hơn lần trước, áo bào trên người vỡ nát, để lộ ra Thiên Tàn giáp đen kịt bên trong. Trên cánh tay lõa lồ có vết thương hiện lên, ngay cả tóc cũng bị đốt cháy.

Tần Trần kêu lên hai tiếng, nhìn chằm chằm vào Chu Hồng Tuấn. Giống như ảo não vì mình không thể giết chết được đối phương. Thế nhưng trong lòng hắn thì lại đang nghĩ, trải qua lần đánh lén này, chắc hẳn người đội đấu bồng kia sẽ buông lỏng cảnh giác với hắn a?

Hắn làm tất cả những chuyện này, không phải là vì Chu gia và Vũ Tu phủ, mà đang mê hoặc người đội đấu bồng kia. Làm cho hắn biết, thật ra thực lực của mình rất bình thường.

- Đây chính là chỗ dựa của ngươi sao? Không ngờ ban nãy lại dám giả chết, muốn đánh lén ta? Đáng hận!

Nhìn thấy bàn tay mình có tơ máu hiện lên, Chu Hồng Tuấn nổi giận không thôi. Lúc trước, nếu như không phải Võ giả Vũ Tu phủ đứng ở trước mặt hắn thì người bị Tần Trần chém giết sẽ là hắn. Bởi vì phản ứng của hắn không thể nhanh như vậy. Nếu như không có người nọ, chỉ sợ hắn sẽ không cảnh giác như vừa rồi. Nhất định sẽ phải chịu không ít thiệt thòi.

Tiểu tử này thật là giảo hoạt.

- Lúc đầu ta còn muốn để cho ngươi chết đi một cách có thể diện. Thế nhưng hiện tại ta đã quyết định, ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, hành hạ đến chết, để cho ngươi biết kết cục của việc đắc tội với Chu gia chúng ta.

Chu Hồng Tuấn đi từng bước về phía Tần Trần, vẻ mặt dữ tợn không thôi.

Lần này, hắn không dám lơ là, chân lực trên người được vận chuyển tới cực hạn.

Tuy là hắn biết Tần Trần đã bị mình đánh trọng thương, không còn một chút lực chiến đấu nào. Thế nhưng hắn vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Bởi vì hắn không muốn chuyện giống như trước đó lần nữa xảy ra. Tuy là xác suất lần nữa xảy ra thấp đến mức có thể bỏ qua cũng vậy.

- Ha ha ha.

Đối mặt với cục diện chắc chắn phải chết, lúc này Tần Trần lại cười rộ lên, hắn lau máu tươi ở khóe miệng. Hai mắt nhìn Chu Hồng Tuấn giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc vậy.

Mọi người nhíu mày, đều cảm giác được có cái gì đó không đúng.

Chu Hồng Tuấn cau mày, nói:

- Tới lúc này rồi mà ngươi còn dám cười? Chẳng lẽ bởi vì biết rõ bản thân sẽ phải chết cho nên mới triệt để tuyệt vọng hay sao?

Tần Trần cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta cười là cười ngươi ngu ngốc. Vừa rồi ta kéo dài thời gian mà ngươi cũng không biết. Hiện giờ viện binh của ta đã đến, ngươi có biết không?

Viện binh?

Trong lòng cả kinh, đám người Chu Hồng Chí vội vàng nhìn quanh bốn phía.

Sưu!

Đúng lúc này, thân thể Tần Trần thoắt một cái, nhanh chóng nhảy lên, phóng ra bên ngoài.

- Hừ, hóa ra là muốn tìm cơ hội trốn, ở lại đây cho ta.

Ầm!

Một chưởng đánh tới, Tần Trần lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất.

- Tiểu tử thối, ta phế ngươi trước, sau đó mới để cho ngươi trải nghiệm cảm giác thống khổ, sống không bằng chết a.

Chu Hồng Tuấn đi từng bước về phía Tần Trần, cả người tràn ngập sát cơ.

Sưu!

Đúng lúc này, một ngọn gió mát thổi tới, mọi người lập tức cảnh giác, vội vàng quay đầu lại thì thấy một người khoác áo choàng đang từ phía sau lưng bọn họ chậm rãi đi tới.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)