- Nếu mua không nổi thì đừng có lải nhải, nói sang chuyện khác. Ha ha, đường đường là gia chủ Chu gia, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cười lạnh một tiếng, Tần Trần cũng lười nói nhiều.
Mà trải qua lần đấu khẩu này, ở trong đấu giá hội cũng không còn ai dám đấu giá với Tần Trần nữa.
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
Không quan tâm tới việc hắn có cấu kết với Thiên Tinh thương hội hay không, tiểu tử này chính là một tên điên. Đấu giá với hắn là tự mình chuốc lấy cực khổ, đến lúc đó bản thân bọn hắn lại rơi vào trong cái bẫy đã giăng sẵn, khi đó được không bù mất nha.
- Vị bằng hữu này ra giá năm trăm vạn ngân tệ, có ai ra giá cao hơn nữa koong?
Lão giả đảo mắt qua toàn trường, hắn biết cái giá này đã rất cao, nhưng hắn vẫn hỏi một chút theo thói quen.
Chỉ là, lúc này toàn bộ mọi người im lặng, không ai lên tiếng.
- Năm trăm vạn lần một, năm trăm vạn lần hai, năm trăm vạn lần ba. Chúc mừng vị bằng hữu này đã dùng năm trăm vạn để mua dị hỏa.
Thạch Chân dùng sức gõ một cái, kết thúc đấu giá dị hỏa.
- Tần Đại sư, đây là Huyết Linh hỏa mà ngươi muốn. Năm trăm vạn ngân tệ, ngươi thật là...
Đoạn Lăng Thiên hội trưởng tự mình đưa Huyết Linh hỏa qua cho hắn. Vừa đặt hộp ngọc vào trong tay Tần Trần, lại cảm thán nói một câu.
Năm trăm vạn ngân tệ a, đây không phải là một con số nhỏ. Cho dù là Thiên Tinh thương hội bọn họ cũng khó có thể lấy ra trong một sớm một chiều. Thế nhưng Tần Trần lại trực tiếp dùng để đấu giá, quả thực là hào khí như mây.
Tiếp nhận hộp ngọc, Tần Trần trực tiếp mở ra.
Sưu sưu!
Một đóa hoa sen rực rỡ nở rộ ở trước mặt Tần Trần, tản mát ra khí tức đáng sợ.
- Quả nhiên là dị hỏa cao cấp!
Mặc dù không biết thứ này có phải là Thanh Liên Yêu Hỏa hay không, thế nhưng khí tức của dị hỏa này rất đáng sợ, hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Gật đầu, Tần Trần trực tiếp thu Huyết Linh hỏa, bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình, sau đó lập tức đứng lên.
- Đoàn hội trưởng, hiện giờ ta sẽ rời khỏi Vũ thành, nhờ ngươi lập tức phái người mang ta ra ngoài, còn như năm trăm vạn ngân tệ...
- Cái gì? Tần Đại sư muốn đi luôn sao?
Đoạn Lăng Thiên sững sờ, mấy người Từ Hùng ở bên cạnh cũng ngẩn người hỏi một câu.
Mặc dù không biết tại sao Tần Trần lại muốn đi gấp như vậy, Đoạn Lăng Thiên vẫn gật đầu nói:
- Được, ở sau Thiên Tinh thương hội chúng ta có một con đường, ta sẽ tự mình dẫn ngươi ra ngoài. Còn năm trăm vạn ngân tệ, tạm thời không cần đưa. Giá trị của một trăm mười viên đan dược hơn xa con số này. Vì vậy tiền đóa Huyết Linh hỏa này để Thiên Tinh thương hội chúng ta trả thay ngươi đi.
Tần Trần gật đầu, cũn không nói gì nữa.
- Trần thiếu, chúng ta cũng đi theo ngươi.
- Đúng vậy, ngươi đi đâu thì chúng ta sẽ đi tới đó.
Lúc này đám người Từ Hùng ở bên cạnh cũng lên tiếng nói.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã quen với việc làm thủ hạ của Tần Trần. Lúc này Tần Trần đột nhiên rời đi làm cho bọn họ cảm thấy tay chân luống cuống.
Hiển nhiên Tần Trần không thể dẫn bọn hắn rời khỏi nơi này. Dù sao lần này, chính hắn cũng không dám cam đoan mình có thể bình yên rời khỏi nơi này hay không. Nếu mang thêm đám người Từ Hùng nữa thì đừng có mong rời khỏi nơi này.
- Các ngươi ở lại Vũ thành đi. Có Thiên Tinh thương hội che chở các ngươi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Huống chi, sau này Thiên Tinh thương hội sẽ hợp tác với ta. Chuyện này vẫn cần nhờ vào các ngươi. Thế nhưng các ngươi phải biết, nếu chỉ dựa vào ngoại lực thì sẽ không thể trở thành một vị cường giả chân chính. Những đan dược mà ta cho các ngươi đủ để giúp cho các ngươi đột phá đến Huyền cấp trong khoảng thời gian ngắn. Các ngươi có thể nắm bắt được cơ hội này hay không thì phải dựa vào bản thân của các ngươi a.
Tần Trần không thể giúp đám người Từ Hùng mãi được. Nhưng hắn cũng vẽ cho đối phương một con đường, sắp xếp đường lui cho bọn họ. Về phần sau này bọn hắn thế nào thì hắn cũng không quyết định được.
Sau đó, ở dưới sự hướng dẫn của Đoạn Lăng Thiên, Tần Trần thông qua cửa sau phòng đấu giá, rời khỏi đấu giá hội.
- Đại ca, theo tin tức của nội ứng nhà chúng ta ở Thiên Tinh thương hội báo lại, Tần Trần Đệ Nhất Đan các vừa mới được Đoạn Lăng Thiên dẫn dắt, rời khỏi đấu giá hội, dường như đang muốn đi ra ngoài thành.
Ở trong phòng bao của Chu gia, một tên Võ giả Chu gia lặng lẽ đi vào, nói với Chu Hồng Tuấn mấy câu, sau đó Chu Hồng Tuấn lập tức la lớn.
- Ồ, tiểu tử kia muốn rời khỏi nơi này sao? Quả nhiên là khôn khéo, thông qua cửa sau phòng đấu giá mà chạy trốn, hắn nghĩ chúng ta không biết hay sao?
Chu Hồng Chí cười lạnh một tiếng.
- Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Chu Hồng Tuấn xoa tay, vẻ mặt dữ tợn không thôi.
- Làm gì được chứ? Lập tức thông báo cho Ngô Lãnh Phàm phủ chủ của Vũ Tu phủ, nói rắn đã ra khỏi hang. Bảo bọn họ dẫn người hội họp với chúng ta, lập tức truy kích đối phương. Hừ, muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão phu, thật là ngây thơ.
- Khà khà khà, đại ca, chúng ta nhanh xuất phát thôi. Trước đó tiểu tử kia còn tốn vô số tài lực để mua Thiên Tàn giáp và Huyết Linh hỏa. Chỉ sợ hắn không ngờ tới, cuối cùng hai thứ bảo vật này lại rơi vào trong tay chúng ta a.
Chu Hồng Tuấn nhe răng cười một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ dữ tợn và sát cơ.
Lặng lẽ không một tiếng động, Chu Hồng Chí, Chu Hồng Tuấn cùng với các cao thủ Chu gia, cộng thêm cao thủ Vũ Tu phủ và Ngô Lãnh Phàm cũng rời khỏi đấu giá hội. Ở trong phòng đấu giá của bọn họ chỉ còn lại mấy nhân vật nhỏ tung hỏa mù mà thôi.
- Hội trưởng, gia chủ Chu Hồng Chí và Chu Hồng Tuấn cùng các cao thủ của Chu gia đều rời khỏi phòng bao. Phủ chủ Ngô Lãnh Phàm cùng các cao thủ Vũ Tu phủ cũng rời khỏi đấu giá hội, từ phương hướng của bọn họ, ta đoán chắc là đuổi theo Tần Đại sư a.
Đám người Chu Hồng Chí vừa mới rời khỏi đấu giá hội thì một vị quản sự đã đến bên cạnh Đoạn Lăng Thiên, nói tin tức mà mình vừa mới nhận được.
- Không ngờ Chu gia và Vũ Tu phủ lại liên hợp với nhau, xem ra bọn họ còn chưa hết hy vọng với Tần Đại sư a.
Đoạn Lăng Thiên híp mắt, trong mắt tràn ngập hàn mang.
Lúc này lại có một vị quản sự đi đến, nói:
- Hội trưởng, vị khách trong phòng bao số ba mươi nói có chuyện quan trọng muốn rời khỏi nơi này. Hắn muốn chúng ta thanh toán phí đấu giá Huyết Linh hỏa trước cho hắn.
- Hả?
Đoạn Lăng Thiên nhướng mày, trong lòng thầm rùng mình: trước đó Tần Đại sư đã hỏi về chuyện này, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra cái gì đó hay sao?
Do dự một chút, hắn trầm giọng nói:
- Thanh toán cho hắn.
- Vâng!
Vị quản sự kia lập tức lui xuống.
Người còn lại nói:
- Hội trưởng, bên Tần Đại sư...
Đoạn Lăng Thiên nói:
- Trước tiên không cần phải xen vào, cứ kệ hắn đi.
Hắn có thể khẳng định, Tần Trần vội vội vàng vàng rời khỏi nơi này như vậy, chắc chắn đối phương cũng biết Chu gia và Vũ Tu phủ sẽ gây bất lợi cho mình. Thậm chí ngay cả vị khách trong phòng bao số ba mươi kia, Tần Trần cũng nhìn ra cái gì đó cho nên mới làm như vậy. Thế nhưng nếu Tần Trần đã không đưa ra yêu cầu muốn mình hỗ trợ thì hắn cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi Tần Trần rời khỏi đấu giá hội, hắn lập tức đi ra khỏi Vũ thành, lao về phía Huyền Trọng sơn mạch.
Sưu sưu sưu!
Ngay sau lưng Tần Trần, đám người Chu Hồng Chí, Ngô Lãnh Phàm cũng lập tức đi tới cửa thành.
- Chu gia chủ, Ngô phủ chủ!
Vệ sĩ thủ thành vội vã tiến lên hành lễ.
- Tần Trần đâu?
- Mới vừa rời khỏi đây, đi tới Huyền Trọng sơn mạch.
Tên vệ sĩ kia vội vàng nói.
- Hừ, hắn muốn lợi dụng Huyền Trọng sơn mạch để chạy trốn haysao? Ý tưởng không tệ, đáng tiếc quá ngây thơ.
Chu Hồng Chí cười lạnh.
- Ha ha, đại ca, có lẽ tiểu tử kia còn không biết, đại ca đã sớm dự liệu được hắn sẽ làm như vậy, đồng thời cũng bố trí thiên la địa võng ở phía trước a.
Chu Hồng Tuấn ở bên cạnh hắn cũng cười lên ha hả.
- Đi!
Cả đám khẽ quát một tiếng, lập tức truy tung Tần Trần.