Một ngày trôi qua rất nhanh.
- Hôm nay là kỳ thi học kỳ của Học viện.
Sáng sớm Tần Trần đã mặc xong quần áo, tinh thần sáng láng ra khỏi phòng, liền thấy mẫu thân đang bận rộn trong phòng bếp.
- Trần nhi!
Tần Nguyệt Trì nhìn thấy Tần Trần liền dừng tay, sau đó rất nhanh đã bưng lên một chén cơm nóng hổi, còn có một ít đồ ăn nấu chín.
- Nương, hôm nay là thi học kỳ của Học viện, người không cần bận bịu nữa, đi theo hài nhi xem một chút đi.
Tần Trần vừa ăn cơm vừa nói.
Vì không để cho Tần Trần nhận áp lực nên mấy ngày này Tần Nguyệt Trì không có nói qua chuyện thi học kỳ với hắn. Hôm nay đã đến ngày thi học kỳ, ban đầu nàng nghĩ sẽ dặn dò một tí, nhưng lo Tần Trần bị áp lực nên trong lòng rất do dự, không nghĩ tới Tần Trần sẽ tự nói ra.
- Được rồi, con đi qua trước đi, sau đó nương sẽ đi thăm con.
Tần Nguyệt Trì ôn nhu nhìn Tần Trần gật đầu.
Thiên Tinh Học Viện, tiếng người huyên náo ồn ào.
Kỳ thi học kỳ hàng năm ở Thiên Tinh Học Viện là thịnh hội lớn nhất ở đây. Một năm một lần, tới lúc đó quan lại quý nhân khắp Vương Đô đều có thể đến. Thậm chí Vương cung sẽ phái ra cao thủ đến, ngay cả Viện trưởng xuất quỷ nhập thần cũng tự mình tham gia.
Mà kỳ thi học kỳ mỗi một năm một lần đối với các học viên mà nói cũng rất trọng yếu, sẽ không để cho xảy ra sơ suất gì.
Lúc này từng nhóm học viên quần tam tụ ngũ đứng chung một chỗ, nghị luận ầm ĩ náo nhiệt.
Thi học kỳ còn chưa bắt đầu, rất nhiều học viên đã tụ tập ở diễn võ trường của Học viện, chờ kỳ thi bắt đầu.
Bốn phía diễn võ trường có không ít đài cao, đó là chỗ ngồi của quan lại quý nhân và gia trưởng của các học viên.
Tần Trần cho rằng mình đã đến rất sớm, nhưng nào ngờ lúc đến diễn võ trường thì phân nửa học viên đã có mặt đầy đủ.
- Nhìn kìa, đây không phải Tần Trần sao?
- Nghe nói hắn tới giờ còn chưa thể thức tỉnh huyết mạch, nếu lần nữa không thức tỉnh được thì sẽ bị Học viện trục xuất.
- Người này là con cháu Tần gia, tôn tử của Định Võ Vương, sao lại không thể thức tỉnh huyết mạch được? Thật là bất khả tư nghị!
- Ha ha, nghe nói hắn là con tư sinh của Tần gia, huyết mạch truyền thừa là đến từ phụ mẫu, mẫu thân hắn là Đại tiểu thư Tần gia, huyết mạch chắc chắn không tệ, nhưng phụ thân hắn thì...
- Xuỵt, câm miệng, nói thế nào đi nữa thì hắn vẫn là con cháu Tần gia, nếu có người nghe được thì ngươi còn muốn mạng mình nữa không hả?
Tần Trần đi đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ truyền ra tiếng bàn tán xì xào. Học viên chung quanh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lén Tần Trần.
Tần Trần nghe những lời này vào tai, mặt không thay đổi chút nào.
Những lời này căn bản không kích thích được nội tâm của hắn.
- Trần thiếu, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.
Một thanh âm kinh hỉ truyền đến, Lâm Thiên và Trương Anh hưng phấn đi đến bên cạnh Tần Trần.
- Hai các ngươi có sao không?
Tần Trần quan sát vẻ mặt hai người, hơn hai tháng trôi qua thương thế trên người bọn họ đã khỏi hẳn, tinh thần có chút sáng láng.
- Chúng ta không sao, nhưng Trần thiếu ngươi về sau có bị đối phương tìm đến gây phiền toái không?
Nhớ tới chuyện lần trước mà trong lòng hai người vẫn còn thấy sợ hãi.
- Hắn à?
Tần Trần cười nhạt:
- Nếu hắn dám tới thì ta sẽ để cho hắn có đến mà không có về.
Nét mặt thong dong khí phách của Tần Trần làm cho Lâm Thiên và Trương Anh ngẩn ra. Bọn họ nhìn Tần Trần thật sâu, chợt phát hiện người huynh đệ này đã không còn như trước nữa.
- Đúng rồi, lần trước Tần thiếu cho chúng ta khẩu quyết thật là quá thần kỳ. Sau khi ta và Lâm Thiên tu luyện thì tốc độ hấp thu chân khí nhanh gấp mấy lần trước kia. Chuyện này thật sự là... Ài, hai chúng ta cũng không biết cảm ơn ngươi thế nào nữa.
Hai người tỉnh hồn lại, như nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt hưng phấn tiếp tục kích động nói tiếp.
Nửa tháng thời gian, hai người chẳng những đột phá Nhân cấp trung kỳ mà còn tiến một bước dài, chuyện này trước kia bọn họ căn bản là không dám tưởng tượng đến.
- Việc nhỏ mà thôi, không cần để trong lòng.
Tần Trần cười ung dung, hắn sớm nhìn ra được khí tức trên người bọn họ đã đột phá rồi. Chẳng những đột phá Nhân cấp trung kỳ mà cách Nhân cấp hậu kỳ cũng không xa.
Xem ra thiên phú của Lâm Thiên và Trương Anh cũng không tệ, bằng không chỉ là một đoạn khẩu quyết cũng sẽ không tiến bộ thần tốc như vậy được.
- Tần Trần, không nghĩ đến ngươi vẫn có can đảm đi thi học kỳ cuối năm?
Đúng lúc này một tiếng cười giễu cợt vang lên, Tần Phấn và vài tên học viên đi đến ngăn ở trước mặt ba người bọn họ, khinh thường nhìn Tần Trần.
Mấy người này khí thế bất phàm, dễ dàng nhìn ra được đều là đệ tử lớp cao cấp. Bọn họ khoanh hai tay, ung dung nhìn ba người Tần Trần, mắt híp lại cười mà không cười, tựa như đang đùa a miêu a cẩu.
Lâm Thiên và Trương Anh dừng chân, vẻ mặt lộ ra nét khẩn trương, cùng nhìn về phía Tần Trần. Bọn họ nhận ra Tần Phấn, biết người này là nhị ca của Tần Trần, chỉ là hai bên quan hệ không tốt chút nào, ít nhất là trong học viện Tần Trần mà có chuyện gì thì đều không thấy Tần Phấn ra mặt lần nào.
- Tránh ra.
Vẻ mặt Tần Trần không chút thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phấn. Nét mặt của hắn khiến cho mấy tên học viên bên cạnh Tần Phấn nao nao, ha hả, có ý tứ.
- Tần Phấn, đây chính là con tư sinh của Tần gia các ngươi sao?
- Ngươi là nhị ca của hắn, vậy mà hắn không có nể mặt ngươi chút nào nhỉ?
Mấy người híp mắt lại nhìn nhau cười rộ lên, như muốn xem Tần Phấn sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Lúc này đám học viên ở xung quanh đều dõi mắt nhìn qua.
Tần Trần bình thản ngẩng đầu, nhìn đối phương lạnh lùng nói:
- Tránh ra, chó khôn không cản đường.
Nét mặt mấy người nhất thời cứng lại, nụ cười ở khóe miệng rộ ra được một nửa thì biến thành khó coi. Bọn họ ở trước mắt bao nhiêu người, lại bị Tần Trần kêu là chó, như thế thì sau này bọn họ làm sao lăn lộn được ở Vương Đô?
Trong sát na, sát khí âm lãnh từ trên người bọn hắn mau chóng dâng trào.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
- Tần Phấn, đây là con cháu Tần gia các ngươi sao?
- Tần Phấn, đừng trách hôm nay Bản thiếu không cho Tần gia ngươi mặt mũi dạy dỗ hắn một bài học.
Mấy người nhảy tới trước một bước, trên người toát ra hàn ý thấu xương, vẻ mặt u ám như có thể nhỏ ra nước, nấm đấm siết chặt rung động kẽo kẹt, gắt gao nhìn Tần Trần chằm chằm.
Lâm Thiên và Trương Anh hoảng sợ, ánh mắt khẩn trương vội vàng vận chuyển chân khí trong người, cùng nhảy ra một bước ngăn ở trước mặt Tần Trần.
Vẻ mặt hai người như lâm đại địch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc này Tần Trần bỗng đẩy hai người ra, lạnh nhạt nói:
- Lâm Thiên, Trương Anh, hai người các ngươi tránh ra, ta muốn xem ở kỳ thi học kỳ cuối năm này, trước mặt bao người bọn họ sẽ dạy dỗ ta thế nào?
Khóe môi Tần Trần nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt trào phúng kết hợp với nhau khiến cho Tần Phấn và mấy người bên cạnh cả kinh, vội vàng nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt lập tức cứng lại, đồng thời trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Mặc dù bọn họ đang ở góc quảng trường, nhưng đã có không ít người chú ý tới tình huống nơi này. Đặc biệt là trên đài cao bốn phía đã có không ít cường giả đến. Lấy tu vi của họ thì có khả năng sẽ chú ý tới cảnh tượng chỗ này, không ít ánh mắt sắc bén đã liếc qua đây.
Trong lòng bọn hắn lạnh lẽo, hôm nay chính là kỳ thi học kỳ cuối năm của Học viện, nếu không cẩn thận phá hoại kỳ thi học kỳ thì sẽ làm cho cao tầng Học viện tức giận, cho dù bọn họ là con cháu quý tộc cũng sẽ không dễ nói chuyện.
- Hừ, tiểu tử ngươi đừng vội kiêu ngạo, tốt nhất cầu mong cho ở trong kỳ thi học kỳ đừng có gặp chúng ta, bằng không ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.
Vẻ mặt mấy người biến ảo hồi lâu, sau cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, kiềm chế lửa giận trong lòng lui lại.
- Ha hả.
Tần Trần cười nhạo, cũng không có nhìn bọn họ một lần, mang theo Lâm Thiên và Trương Anh trực tiếp đi qua mặt mấy người.
Loại miệt thị này của Tần Trần làm cho Tần Phấn và mấy người bên cạnh hắn tức đến thất khiếu bốc khói, chút nữa là không thể kiềm được lửa giận. Loại miệt thị này quả thật so với sỉ nhục trước mặt đám đông còn khiến cho bọn hắn cảm thấy tức giận và biệt khuất.
Thế nhưng cho dù bọn họ tức giận như thế nào thì cũng chỉ có thể cắn chặt răng nuốt cỗ tức giận này vào trong lòng.
- Tiểu súc sinh, giờ này mà vẫn còn dám kiêu ngạo, chờ nghi thức thức tỉnh vừa xong thì ta coi ngươi có gan làm như vậy nữa không.
Ánh mắt Tần Phấn lóe ra vẻ lạnh lùng.