Chu gia thân là bốn thế lực lớn trong Vũ thành, hoành hành đã quen. Nhìn thấy ngoài cửa Liễu các có nhiều người xúm lại như vậy, bọn họ cũng lười hỏi rõ nguyên nhân. Dưới sự dẫn dắt của quản sự Chu gia, cả đám hung hăng chen vào bên trong.
- Làm cái gì vậy?
- Chen cái gì mà chen!
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
- Ngươi có hiểu quy củ hay không?
- Biết cái gì gọi là tới trước tới sau hay không?
Chu gia chen lên, người ở phía trước lập tức không vui, còn chưa thấy rõ người đến là ai đã trực tiếp chửi ầm lên.
Đối với bọn họ mà nói, vị trí phía trước là chỗ cực kỳ quan trọng. Không chừng bọn họ có thể dựa vào đó để lấy được tư cách đổi đan dược, đương nhiên bọn họ sẽ không cam lòng nhường đường cho kẻ tới sau a.
- Hừm, các ngươi vừa nói ai đó? Định làm phản hay sao?
Sắc mặt của quản sự Chu gia thoáng cái trở nên âm trầm, hắn thân là quản sự Chu gia, đã bao giờ bị người khác nói như vậy cơ chứ ? Trong nháy mắt có một cỗ khí tức lạnh như băng lan tràn ra chung quanh.
- Hả?
Nghe thấy hàn ý trong thanh âm, cùng với khí tức kinh người. Tất cả mọi người đều quay đầu, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người tới, cả đám bị hù dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, tê cả da đầu, không ngừng lui về phía sau.
Lập tức nhường ra một con đường lớn ở giữa đám người.
Sau đó tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn về phía Tần Trần, biết phiền phức của đối phương đã tới.
Mọi người đều biết, Đệ Nhất Đan các của Tần Trần là từ nơi nào mà đến, đó là do tiêu diệt Liễu các thì mới có cửa hàng này a.
Mà Liễu các, nghe nói lại có quan hệ không tệ với Chu gia. Sau khi Chu gia nhận được tin tức, nhất định sẽ đến ra mặt thay cho Liễu các.
Không nghĩ tới, hiện tại Chu gia lại đến thật.
Trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Tần Trần.
Trên thực tế, lúc đầu đám người bọn họ tới nơi này xem náo nhiệt là vì muốn đợi người của Chu gia xuất hiện.
Thế nhưng hiện tại, tình huống lại không giống lúc trước nữa.
Thật vất vả lắm trong Vũ thành mới có một nơi bán đan dược tam phẩm, nếu như nơi này bị Chu gia hủy diệt, như vậy sau này bọn họ đi đâu mua đan dược đây?
Đối phương làm như vậy không phải là lấy mạng bọn họ hay sao?
Nói thật, giờ phút này, trong lòng rất nhiều Võ giả ở đây còn khẩn trương hơn Tần Trần rất nhiều.
Đương nhiên, người khẩn trương còn có đám người Từ Hùng, hai chân bọn họ mềm nhũn, trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi.
Ở Vũ thành nhiều năm như vậy, đương nhiên bọn họ không thể không nhận ra quản sự Chu gia a.
- Chu Tuần quản sự, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?
Cố nặn ra vẻ tươi cười, hắn không nhịn được tiến lên hỏi một câu.
Đồng thời cũng truyền âm nói cho Tần Trần biết:
- Trần thiếu, người này tên là Chu Tuần, là quản sự Chu gia. Nhất định là bởi vì chuyện Liễu các cho nên hắn mới tới tìm chúng ta gây phiền toái, chuyện kế tiếp ngươi không nên kích động a.
- Hừ, Từ Hùng ngươi thật là lớn mật. Không ngờ cũng dám làm xằng làm bậy ở trong Vũ thành này, lại còn tuỳ tiện giết người. Ta cũng không nói nhiều, lập tức đóng cửa Liễu các, ngoan ngoãn nhận tội, theo chúng ta đến thiên lao một chuyến.
Chu Tuần cũng không quanh co lòng vòng, vừa đến đã cười lạnh nói, ánh mắt liếc nhìn về phía Tần Trần và Từ Hùng, trong mắt tràn ngập vẻ xem thường.
- Ha ha, Chu Tuần quản sự, sao Từ mỗ lại không hiểu lời ngươi nói cơ chứ? Có phải ngươi nhầm rồi hay không?
Từ Hùng cười cười, giải thích:
- Liễu các này muốn đoạt tài sản của Từ gia ta trước, không ngờ lại cấu kết với Chu gia, âm thầm hãm hại Từ gia ta. Chúng ta cũng bị ép cho nên mới phòng vệ. Đây là hành động bất đắc dĩ a, hơn nữa trừ Từ gia chúng ta ra. Không ít Võ giả trong Vũ thành đều bị Liễu Trình này lừa qua. Chúng ta cũng vì chính nghĩa cho nên mới làm vậy. Chỉ là ngươi yên tâm, tuy rằng Từ gia chúng ta nắm lấy Liễu các, thế nhưng lại xem như là làm phúc cho rất nhiều Võ giả trong Vũ thành, hơn nữa cũng sẽ không thiếu tiền thuế của bốn thế lực lớn, nhất định sẽ không quên quy củ nha.
Chu Tuần lạnh lẽo nói:
- Liễu các làm cái gì sao có thể dựa vào lời của một mình ngươi nói là được? Từ Hùng, thức thời thì lập tức theo chúng ta đi tới thiên lao một chuyến. Một khi tra rõ nguyên do, nếu đúng như lời ngươi nói, tự nhiên ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Còn tiểu tử này, rốt cuộc hắn là ai? Một người ngoài mà cũng dám dương oai ở Vũ thành ta. Hắn cũng phải đi cùng với chúng ta một chuyến. Ngoan ngoãn đi theo chúng ta, nếu không thì đừng trách chúng ta không nể mặt.
Nghe vậy, trong lòng Từ Hùng cảm thấy nặng nề, xem ra Chu gia không có ý định bỏ qua cho bọn họ, cũng không định làm theo trình tự bình thường.
Thiên lao của Vũ thành là nơi nào chứ? Có thể nói là thiên lao riêng của bốn thế lực lớn, người bị mang vào đó còn có thể ra ngoài sao? Không có khả năng sống sót mà đi ra ngoài a.
Hắn còn muốn nói điều gì nữa thế nhưng đã thấy Tần Trần sầm mặt lại, đồng thời cũng lạnh lùng nói:
- Từ gia chủ, gia hỏa này từ đâu tới vậy? Chỉ là chó mà thôi, nói nhiều với chúng làm gì? Lập tức bảo bọn chúng cút, không được làm ảnh hưởng tới việc buôn bán của Đệ Nhất Đan các chúng ta.
Tần Trần vừa nói ra lời này, tất cả Võ giả toàn trường lảo đảo một cái.
Con ngươi của bọn họ trợn tròn xoe, có cảm giác sắp phát điên tới nơi.
Từ Hùng thì lại sắp phát khóc.
Trần thiếu à Trần thiếu, đây chính là Chu gia, một trong bốn thế lực lớn của Vũ thành a, ngươi nói như vậy bảo ta phải ăn nói với bọn họ thế nào đây?
Cho dù ban đầu không có việc gì thì cũng sẽ bị những lời ngươi nói làm cho có chuyện a.
Thế nhưng, nghe Tần Trần nói vậy, Chu Tuần tức đến mức sắp bộc phát.
Hắn thân là quản sự Chu gia, bình thường khi ra ngoài, thế lực nào mà không tất cung tất kính với hắn cơ chứ? Miệng hô một tiếng Chu gia, thế nhưng không ngờ gia hỏa này lại còn chế giễu, quá là kiêu ngạo, coi trời bằng vung a.
Nếu như không cho tiểu tử này một chút màu sắc nhìn một cái, có lẽ người này không biết bầu trời Vũ thành này như thế nào.
- Người đâu, bắt bọn chúng cho ta, nếu như phản kháng thì giết chết bất luận tội.
Miệng quát lớn một tiếng, Chu Tuần triệt để tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tần Trần, tràn ngập sát cơ.
Đám Võ giả phía sau hắn cùng nhảy lên phía trước một bước, tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ liên tục vang lên, hội tụ thành một cỗ khí tức kinh người phóng lên cao.
Biết chiến tích đáng sợ của Tần Trần, cho nên lần này ra ngoài Chu Tuần cũng mang đến năm đại cao thủ Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong. Trừ năm người này ra, cường giả Thiên cấp trung kỳ cũng không ít. Hắn không tin, nay cả một thiếu niên bọn họ cũng không bắt được.
Sắc mặt Từ Hùng tái nhợt, trong lòng sợ hãi: Hết, xong rồi, lần này xong đời rồi.
Hắn kinh doanh ở Vũ thành nhiều năm cho nên hắn biết, thực lực của Chu gia không đơn giản như biểu hiện trước mắt bọn hắn lúc này.
Bốn thế lực lớn có thể ngồi vững trong Vũ thành nhiều năm như vậy, thế lực nào mà không có cường giả Huyền cấp cơ chứ? Hơn nữa tuyệt đối không chỉ là một người. Mặc dù Trần thiếu rất mạnh, thế nhưng sao có thể là đối thủ của Chu gia a?
- Chu Tuần quản sự, có chuyện gì thì từ từ nói.
Hắn không nhịn được tiến lên, muốn giải thích một câu.
- Từ Hùng, đừng có nói nhiều.
Tần Trần lại hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn nhìn tất cả mọi người trên đường cái, nói:
- Chư vị, Đệ Nhất Đan các ta vốn có suy nghĩ trừ bạo an dân, báp đáp lại các Võ giả trong Vũ thành cho nên mới đi tới Vũ thành. Nếu Vũ thành không chào đón Tần mỗ, như vậy không sao cả. Mấy tên phế vật cỏn con này không ngăn được Bản thiếu, thế nhưng điều làm cho ta tiếc nuối nhất chính là, chỉ sợ Đệ Nhất Đan các ta sẽ phải đóng cửa không kinh doanh nữa a.
Nói đến đây, trên mặt Tần Trần hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Ban đầu, ngày mai trừ việc bán Phá Huyền Đan, Ngưng Tâm Đan ra, Đệ Nhất Đan các ta còn định đẩy ra Trùng Huyền đan, Ngưng Lực Đan. Nếu như có người mang đến đủ tài liệu, thậm chí chúng ta còn định bán ra cả Chân Lực Đan tứ phẩm, hiện tại xem ra, Đệ Nhất Đan các chúng ta không có hy vọng bán ra những thứ này rồi.
Tần Trần vừa nói, một mặt liên tục lắc đầu, ra vẻ rất tiếc nuối.
Ầm!
Toàn bộ Võ giả trên đường cái nghe hắn nói xong lập tức như chảo dầu sôi, cả đám ầm ầm bạo tạc.