- Cẩn thận!
Đám người Từ Yến cũng kinh hãi hét lên một tiếng.
Mặc dù biết tu vi của Tần Trần không yếu, thế nhưng Chu gia chủ Chu Tín Hoa lại là cường giả có danh tiếng ở trong Vũ thành, ngay cả phụ thân nàng cũng bị người này ám toán làm cho trọng thương. Cho nên mọi người cũng không tin Tần Trần sẽ là đối thủ của Chu Tín Hoa.
Trong mọi người, chỉ có vẻ mặt của Tần Trần là vẫn lạnh lùng như cũ.
Vũ Thần Chúa Tể Trail er
Keng!
Thanh kiếm sắt rỉ thần bí được rút ra khỏi vỏ, Tần Trần tùy ý vung tay đánh ra một kiếm.
- Ha ha ha, không ngờ tiểu tử này lại dùng một thanh kiếm rách như vậy!
- Ta còn tưởng rằng là nhân vật không thầm thường thế nào, hóa ra lại là một kẻ nghèo hèn a.
- Ngay cả một thanh kiếm cũng không mua nổi mà còn dám đứng ra giả vờ anh hùng, hắn nghĩ hắn là ai chứ?
Thấy thanh kiếm sắt rỉ trong tay Tần Trần, người của Chu gia không nhịn được cười lớn.
Ngay sau đó, nụ cười trên mặt bọn họ cứng lại.
Sưu!
Một đạo kiếm quang lộng lẫy từ trên thanh kiếm sắt rỉ tràn ra, tản mát ra khí tức làm cho người ta sợ hãi. Không khí cũng bị xé rách. Kiếm khí sắc bén chém lên trên quyền phong màu đen, phốc một tiếng, lập tức chém quyền phong ra làm đôi, như là chém rau thái dưa vậy.
- Không được, đạo kiếm khí này quá là lợi hại!
Sắc mặt Chu Tín Hoa đại biến, không quản tới việc chém giết Tần Trần nữa mà vội vàng rút hai tay về. Tạo thành một cái hộ tráo bằng chân khí ở bên ngoài thân thể, đồng thời hai tay của hắn cũng khoanh lại thành hình chữ thập, ngăn ở trước ngực.
Phốc phụt!
Chân khí hộ thể của Thiên cấp hậu kỳ như là thủy tinh vậy, lập tức bị xé rách. Kiếm quang lộng lẫy hung hăng chém lên trên bao tay của Chu Tín Hoa.
Leng keng!
Phía trên bao tay đen kịt, vừa dày vừa nặng xuất hiện một cái lỗ thủng cực lớn, tia lửa nóng bỏng bắn ra ra ba, bốn thước. Mùi khét không ngừng lan tràn ra chung quanh.
Ầm!
Không cản được lực lượng mạnh mẽ từ bên trên kiếm khí truyền đến, Chu Tín Hoa bay ngược về phía sau, hai chân để lại hai cái rãnh thật dài ở trên mặt đất, mãi đến khi lùi lại bảy tám thước thì người mới dừng lại được.
Phù!
Nặng nề phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt của Chu Tín Hoa lúc thì xanh, lúc thì trắng, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.
Mọi người ở trong đại sảnh trợn mắt há hốc mồm, tùy tiện đánh ra một đạo kiếm khí là đã có thể chém bay Chu Tín Hoa, người có tu vi cao nhất ở đây ra ngoài.
Hơn nữa bao tay của Chu Tín Hoa chính là bảo binh tam giai a, không ngờ lại bị một kiếm của đối phương chém rách, để lại một vết kiếm cực sâu, suýt chút nữa đã bị một kiếm này chém đứt.
Nếu như người này dùng thêm một phần lực nữa, chém đứt bao tay. Như vậy chẳng phải cả người Chu Tín Hoa cũng bị chém thành hai nửa hay sao?
- Tiểu tử thối, ngươi thật là lớn mật!
Người kinh hãi nhất vẫn là Chu Tín Hoa, hắn hít sâu một hơi, chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển đến mức tận cùng, thân thể lần nữa nhào về phía Tần Trần.
Ầm ầm!
Lần này, hắn không dám khinh thường nữa. Tu vi Thiên cấp hậu kỳ lộ ra, toàn thân được một cỗ quang mang nóng rực bao phủ, chính là huyết mạch chi lực của hắn. Trên bao tay của hắn huyễn hóa ra hỏa diễm hừng hực, lăng không đánh tới trước mặt Tần Trần.
Không khí chấn động, hư không nổ vang, dưới một quyền này, cả thiên địa như biến sắc. Toàn bộ đại sảnh Từ gia ầm ầm rung động, khí thế mạnh mẽ làm cho những cái bàn chung quanh ở nổ tung trong nháy mắt, một con sói bằng hỏa diễm đáng sợ hiện lên, cắn xuống chỗ Tần Trần.
- Thiên Lang Bá Quyền!
Chu Tín Hoa không cho rằng mình không phải là đối thủ của Tần Trần, lúc trước hắn sơ suất, cho nên thiếu chút nữa đã bị xấu mặt. Vì vậy kích này, hắn nhất định phải làm cho tất cả mọi người biết một việc, đó là kết quả của việc đắc tội với hắn.
- Chém!
Tần Trần mặt không đổi sắc, hai tay cầm kiếm chém từ trên xuống dưới một kiếm.
Phốc!
Kiếm quang huy hoàng như thiên ngoại phi tiên, trong nháy mắt đầu cự lang bằng chân khí màu đỏ kia đã bị chém thành hai nửa, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi lập tức vỡ vụn.
Thế đi của kiếm quang không giảm, vẫn tàn nhẫn bổ vào trên người Chu Tín Hoa một cái.
Phốc!
Máu tươi bắn ra, Chu Tín Hoa kêu thảm một tiếng, người bay ra ngoài, trên ngực xuất hiện một vết kiếm dài vài thước, sâu thấy tận xương. Cơ hồ xuyên qua cả nửa người trên của hắn, máu không ngừng bắn ra tung toé.
- Phụ thân!
- Gia chủ!
Tất cả đám người Chu gia đều hoảng sợ không thôi. Bọn họ không nghĩ tới việc gia chủ đã dùng toàn lực mà vẫn bị một kiếm chém bay như trước, tên tiểu tử này là quái vật hay sao a?
Người kinh hãi nhất chính là Chu Tín Hoa.
Hắn có tu vi cao nhất, hơn nữa lại là người trực tiếp xuất thủ cho nên hắn là người biết rõ nhất.
Một kiếm lúc trước của Tần Trần, thật ra uy lực cũng không mạnh, thế nhưng lại tìm đúng chỗ sơ hở trong quyền pháp của hắn, có thể làm tan rã công kích của hắn một cách đơn giản.
- Đáng hận, sao Từ gia có thể tìm được một tên tiểu tử biến thái như vậy cơ chứ?
Nổi giận gầm lên một tiếng, trong lòng Chu Tín Hoa sợ hãi, hắn biết mình không phải là đối thủ của Tần Trần. Thân thể hắn lộn một cái ở trên không trung, lập tức chộp về phía Từ Yến đang ở cách hắn gần nhất.
Có cường giả như thế ở đây, hắn không thể doạ dẫm người của Từ gia được nữa, thậm chí muốn còn sống để đi ra ngoài cũng có nguy hiểm rất lớn, chỉ có cách bắt lấy một con tin, đi ra ngoài trước rồi nói sau.
Ầm!
Chưởng lực đáng sợ bao phủ toàn bộ thân thể Từ Yến, muốn hút nàng trong tay hắn.
Từ Yến không ngờ tới Chu Tín Hoa lại đột nhiên chuyển mục tiêu sang người mình. Nàng ra sức giãy dụa, thế nhưng lại bất lực. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi vào trong tay của đối phương.
- Muốn bắt con tin sao?
Tần Trần cười nhạt một tiếng, trong nháy mắt khi Chu Tín Hoa xuất thủ, hắn bỗng dưng chém ra một kiếm.
Phốc!
Kiếm quang lạnh lẽo lập loè, giống như sấm sét xuất hiện ở trong không trung.
Sau một khắc!
- A!
Chu Tín Hoa kêu thảm một tiếng, cánh tay chụp vào người Từ Yến bay ra, bị chém thành hai đoạn.
Phốc!
Chân khí rung chuyển một cái, cánh tay bị chặt đứt của Chu Tín Hoa hóa thành bột mịn, chỉ còn lại bao tay rách nát cùng với nhẫn trữ vật, bị Tần Trần hút vào trong tay.
Loảng xoảng!
Ném bao tay rách nát xuống đất, Tần Trần thu nhẫn trữ vật lại. Hắn cũng không nhìn mà ném vào trong nhẫn trữ vật của mình.
- Nhẫn trữ vật của ta!
Chu Tín Hoa mất đi cánh tay, đau đớn không thôi, thế nhưng thứ đau nhất là lòng của hắn.
Chỉ là lúc này hắn đã không còn dũng khí xuất thủ nữa, thân thể thoắt một cái, vội vàng lao ra khỏi đại sảnh Từ gia.
Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là trốn, trốn thật xa!
- Ta đã cho ngươi đi chưa?
Thanh âm lạnh lẽo như băng vang lên, một đạo kiếm quang thoáng hiện lên ở trong hư không. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai chân Chu Tín Hoa lập tức bị chém đứt, máu tươi tuôn ra, cả người đổ ập xuống đất.
Nếu như hắn liều mạng ngăn cản thì có lẽ còn có thể giao thủ được với Tần Trần hai chiêu. Thế nhưng hắn lại một lòng chạy trốn, sao có thể đỡ được một kiếm này của Tần Trần chứ?
- Phụ thân!
- Gia chủ!
Người của Chu gia đều kinh ngạc đến ngây người, sắc mặt cả đám trắng bệch.
Còn người Từ gia, đã sớm há hốc mồm từ lâu.
Thân thể thoắt một cái, Tần Trần đi tới trước người Chu Tín Hoa, máu từ trên thanh kiếm sắt rỉ thần bí nhỏ xuống đất làm cho cả người hắn giống như là ác ma từ địa ngục đi lên vậy.
- Ngươi không thể giết ta, ngươi chỉ là một kẻ ngoại lai. Nếu như ngươi dám tuỳ tiện giết người ở Vũ thành, một khi để cho mấy thế lực lớn biết được, chắc chắn ngươi sẽ phải chết.
Chu Tín Hoa gào thét.
Lúc này hắn, vẻ tự tin trên mặt hắn đã sớm biến mất. Thứ còn lại trên mặt chỉ là kinh sợ và sợ hãi, còn có sự oán hận vô tận.
- Tới lúc này rồi mà vẫn còn đe doạ ta!
Tần Trần khẽ cau mày nói.
Sưu!
Kiếm quang lóe lên, đầu của Chu Tín Hoa phóng lên cao, hai mắt trợn lên tràn ngập vẻ hoảng sợ, khó có thể tin được. Phanh một tiếng rơi xuống mặt đất, lăn hai vòng rồi mới dừng lại.
Lúc đầu, Tần Trần cũng không muốn giết chết đối phương mà chỉ muốn phế bỏ một thân tu vi của Chu Tín Hoa. Dù sao hắn mới tới Vũ thành, cũng không muốn gây chiến với thế lực bản địa.
Thế nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt oán hận của đối phương, Tần Trần hiểu. Dù bản thân hắn tha cho đối phương một mạng, dùng sự oán hận của đối phương đối với mình, nhất định đối phương sẽ tìm người đến đối phó với hắn.
Đã như vậy, còn không bằng giết sạch a!