Vũ Thần Chúa Tể

Chương 342: Chết đi cho ta

Chương Trước Chương Tiếp

- Phụ thân, không được đồng ý với hắn.

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Từ Yến đang tức giận đi tới.

Vũ Thần Chúa Tể Trailer

Thấy bộ dáng hỗn loạn ở trước mặt, Tần Trần sờ mũi một cái, xem ra phiền toái mà Từ gia này gặp phải rất lớn nha. Thế nhưng hắn cũng không nói gì mà chỉ đứng ở trong đám người, lặng lẽ nhìn mọi chuyện.

- Ồ?

Tần Trần nhìn thấy rõ ràng. Khi nam tử đầu lĩnh ở phía đối diện nhìn thấy đám người Từ Yến trở về, trong mắt hắn lóe lên vẻ ngạc nhiên.

- Ha ha, nghe nói Từ gia các ngươi phái người đi tới Huyền Trọng sơn mạch săn giết Tam Nhãn Vinh Nguyên a. Sao lại không chết ở bên trong sơn mạch cơ chứ?

Chu gia chủ ngoài cười nhưng trong không cười nói.

- Dù ngươi có chết thì chúng ta cũng không chết a.

Từ Yến hừ lạnh, trong con ngươi hiện lên một tia ghét bỏ.

- Yến nhi, con đã về rồi.

Từ Hùng lập tức nói:

- Nhanh đến bên vi phụ.

- Chậm đã, nếu như tiểu tỷ Từ gia đã về, như vậy càng tốt. Không bằng trực tiếp gả tiểu tỷ Từ gia cho Chu gia chúng ta. Nhi tử, con có thích nàng không?

Chu gia chủ nhìn về phía thanh niên mặt rỗ bên cạnh rồi cười gằn nói.

- Khà khà, phụ thân, thích. Không bằng bây giờ để hài nhi lập tức động phòng đi, chờ sau khi chơi đùa lại để phụ thân người dùng một chút. Trải nghiệm cảm giác của người trẻ tuổi a.

Trong mắt thanh niên mặt rỗ hiện lên vẻ dâm tà, hắn cười hắc hắc, ánh mắt không ngừng quan sát trên dưới Từ Yến một vòng. Miệng cười quái dị, quang mang khiếp người lập lòe.

- Chu Mục, ngươi nói bậy bạ gì đó?Miệng sạch sẽ một chút cho ta.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều tức giận không thôi. Mà Trương Minh Chính còn không nhịn được phải rút kiếm tiến lên, giống như là trâu đực tức giận vậy.

- Ồ, còn có một vị hộ hoa sứ giả a. Trưởng bối đang nói chuyện, đã tới phiên ngươi mở miệng chưa? Ngươi có hiểu quy củ hay không?

Sắc mặt của Chu gia chủ Chu Tín Hoa trầm xuống, tay vỗ một chưởng về phía Trương Minh Chính, chân khí bàng bạc từ trong chưởng ấn của hắn thẩm thấu ra, muốn dạy cho Trương Minh Chính một bài học.

Nếu như bị một chưởng này vỗ trúng, Trương Minh Chính kia không chết thì cũng phải bị trọng thương.

- Chu Tín Hoa, ta khuyên ngươi đừng có quá mức.

Trương Hán thấy nhi tử gặp nguy hiểm, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hung hãn bổ ra một đao.

Ầm!

Ánh đao vỡ nát, Trương Hán vốn đã bị trọng thương chưa lành, cộng thêm tu vi cách biệt quá xa so với Chu Tín Hoa. Vừa qua một chiêu, hắn lập tức bị trọng thương, miệng không ngừng phun ra máu tươi, chân liên tục lùi về phía sau.

- Chỉ có một chút thực lực như thế mà vẫn dám đứng ra!

Chu Tín Hoa ra vẻ xem thường, sau đó cười hắc hắc nói một câu:

- Nếu như Từ gia các ngươi đã không tình nguyện giao ra cửa hàng, như vậy cũng không sao cả, hôm nay nhi tử nhà ta sẽ trực tiếp động phòng ở đại sảnh Từ gia các ngươi. Vừa vặn để chư vị nhìn một lần cho thỏa mãn, mở rộng tầm mắt a, ha ha ha.

Trong tiếng cười lớn, thân thể Chu Tín Hoa thoắt một cái đã chộp một trảo về phía Từ Yến. Một cỗ hấp lực vô hình sinh ra, chuẩn bị hút Từ Yến qua chỗ hắn.

- Lớn mật!

- Làm càn!

Người của Từ gia, giận tím mặt, tất cả đều tiến lên.

Ầm ầm!

Thế nhưng, người Chu gia cũng sớm có chuẩn bị, cả đám cũng xuất thủ, miệng cười lớn, vẻ mặt kiêu ngạo. Lập tức ngăn cản mấy tên trưởng lão của Từ gia lại, làm cho bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Yến bị Chu Tín Hoa hút về phía bên Chu gia.

- Họ Chu, ngươi quá phận.

Từ Hùng tức giận, nhào lên phía trước.

Chu Tín Hoa cười nhạt, tay trái hung hãn đánh ra một chưởng.

Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, Từ Hùng tới thế nào thì cũng bay ngược về phía sau như thế. Hắn nặng nề ngã xuống đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.

- Lão thất phu, nếu như là lúc ngươi toàn thịnh thì lão phu còn nể mặt ngươi một phần. Hiện tại ngươi đã nửa sống nửa chết mà còn dám động thủ, ngươi nghĩ lão phu không dám giết ngươi hay sao?

Chu Tín Hoa càn rỡ cười ha hả, chân khí cường hãn hút lấy thân thể Từ Yến, chỉ một chút nữa là có thể tóm nàng vào tay.

Sưu!

Có kiếm khí bắn ra, chặt đứt chân khí của Chu Tín Hoa.

- Là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của lão phu?

Vẻ mặt của Chu Tín Hoa trở nên âm trầm, miệng quát một tiếng rồi nhìn về phía sau.

Tần Trần từ trong đám người chậm rãi đi ra, hắn cau mày nói:

- Các ngươi bá đạo kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ bên trong Vũ thành này không có một chút vương pháp nào hay sao?

Chu Tín Hoa còn tưởng rằng là cao thủ gì. Thế nhưng khi nhìn thấy người xuất hiện chỉ là một tên thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, trong lòng hắn thả lỏng đi một chút, lại lên tiếng cười nhạo một phen:

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tiểu tử còn chưa dứt sữa, lão phu làm việc ngươi có tư cách xen vào sao? Còn chuyện vương pháp, trong Vũ thành này người mạnh là vua, nắm đấm của lão phu chính là vương pháp.

Chúng cường giả của Chu gia ở chung quanh cũng nói một câu giễu cợt:

- Xem ra Từ gia đã cùng đường rồi. Không ngờ lại tìm một tên tiểu tử như vậy ra mặt. Tiểu tử, ngươi không đi hỏi thăm một chút xem Chu gia Vũ thành chúng ta là ai. Dám nhúng tay vào chuyện của chúng ta, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải chết.

Từ Yến thấy Tần Trần ra mặt, trên mặt lập tức nở nụ cười vui mừng, chợt nàng lại có chút lo nghĩ, nói:

- Sao ngươi lại xuất thủ chứ?

Tuy rằng thực lực của Tần Trần rất mạnh, nhưng Chu gia cũng có không ít cao thủ ở đây. Trong lòng nàng lo lắng bên Chu gia có nhiều cao thủ như vậy, một mình Tần Trần sẽ không đỡ được, như vậy sẽ chỉ làm hại hắn mà thôi.

Tần Trần không cho là như vậy, hắn cau mày nói:

- Bọn họ là ai?

Từ Yến nói:

- Bọn họ là người của Chu gia Vũ thành. Chu gia giống như Từ gia chúng ta, đều kinh doanh không ít năm ở trong Vũ thành này. Liên tục đấu đá với chúng ta, đồng thời cũng muốn cướp đoạt tài sản của Từ gia chúng ta. Ít ngày trước, không biết Chu gia này tìm được ở đâu một loại độc dược ác độc ám toán cha ta, sau đó đánh cho phụ thân ta trọng thương. Chúng ta tìm kiếm mắt của Tam Nhãn Vinh Nguyên chính là vì muốn nhờ người chữa thương cho phụ thân ta a.

- Ồ!

Tần Trần gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Từ Hùng ở bên cạnh nhìn ra tu vi của Tần Trần bất phàm, hắn nói:

- Yến nhi, vị thiếu hiệp này là ai vậy?

- Phụ thân, trước đó chúng con gặp phải nguy hiểm ở trong Huyền Trọng sơn mạch, là Tần Trần thiếu hiệp đã cứu chúng con. Nếu không sợ rằng tất cả mọi người đã không về được phủ rồi.

Từ Yến nói.

Từ Hùng không nghĩ tới đám người Từ Yến lại gặp phải nguy hiểm lớn tới như vậy, hắn khổ sở nói:

- Nếu Tần Trần thiếu hiệp đã là ân nhân cứu mạng của chúng ta, còn không mau dẫn hắn đi tới hậu viện đi.

Tuy rằng tu vi của Tần Trần bất phàm, thế nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một người. Từ Hùng không muốn để người ta liên quan tới chuyện này, tránh mang đến họa sát thân cho đối phương.

- Ồ? Hóa ra là tiểu tử này cứu các ngươi? Tiểu tử, ngươi biết kết quả của việc xen vào chuyện của người khác ở Vũ thành thì sẽ như thế nào không? Hiện tại lão phu cho ngươi một cơ hội giữ mạng sống, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, sau đó ngoan ngoãn lăn ra khỏi Từ gia, bằng không, hôm nay ngươi đừng mơ còn sống mà rời khỏi nơi này!

Chu Tín Hoa hung tợn nói.

Tần Trần không để ý tới đối phương. Hắn khẽ nhíu mày, hỏi Từ Yến một câu:

- Chẳng lẽ giết người ở Vũ thành không phạm pháp hay sao?

Vẻ mặt Từ Yến có chút phức tạp, nói:

- Vũ thành rất là hỗn loạn, vì vậy trật tự trong thành thường được mấy thế lực cao cấp khống chế. Thế nhưng mấy thế lực lớn này lại quản lý rất lỏng lẽo. Cũng không cấm giết người, thế nhưng cần phải chiếm lý thì mới được ra tay.

- Ta hiểu!

Tần Trần gật đầu, cái gọi là chiếm lý, thường thường chỉ có một câu, đó chính là xem nắm tay ai lớn thì người đó có lý a.

- Tiểu tử, ngươi rất ngông cuồng. Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao? Chết đi cho ta!

Ban đầu Chu Tín Hoa thấy Tần Trần còn trẻ mà tu vi không yếu, có lẽ bản thân có bối cảnh gì đó. Cho nên hắn cũng không muốn tùy ý giết người.

Nhưng thấy đối phương không quan tâm tới lời cảnh cáo của mình, hắn cảm thấy bị vũ nhục. Cho nên hắn giận dữ, trực tiếp đánh một quyền về phía Tần Trần.

Ầm ầm!

Một đạo quyền ảnh màu đen cực lớn phá vỡ không khí, phát ra một tiếng nổ vang kịch liệt, hung hăng đánh thẳng tới đầu của Tần Trần.

- Thiếu hiệp cẩn thận.

Từ Hùng cả kinh quát lên một tiếng. Nếu như bị một quyền này đánh trúng, dù người chịu trận là hắn thì cũng sẽ phải chịu kết cục đầu một nơi thân một nẻo, tuyệt đối không có cơ hội giữ được mạng sống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)