Vũ Thần Chúa Tể

Chương 341: Bị lừa

Chương Trước Chương Tiếp

- Còn một chút.

Mặc dù không biết Tần Trần muốn làm cái gì, thế nhưng Trương Hán vẫn lấy ra một chút dược tề còn sót lại.

Xem xét tỉ mỉ một chút, Tần Trần nở nụ cười nhạt.

Vũ Thần Chúa Tể Trailer

- Các ngươi bị lừa rồi.

Tần Trần dùng giọng chắc nịch nói.

Dám người Trương Hán nhướng mày, nheo mắt nhìn hắn.

- Đây vốn không phải là dược tề làm suy yếu Tam Nhãn Vinh Nguyên mà là dược tề dẫn thú. Là một loại dược tề dùng để hấp dẫn huyết thú xuất hiện, hoàn toàn không có tác dụng làm suy yếu Tam Nhãn Vinh Nguyên a.

Tần Trần thản nhiên nói.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Trương Hán không nhịn được khẽ hô một tiếng, sắc mặt rất khó coi.

- Có tin hay không là tùy ngươi!

Tần Trần nói.

Dùng sự hiểu biết của hắn, không có khả năng nhận định sai về dược tề này được.

- Chuyện này...

Đám người Trương Hán và Từ Yến liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.

Nếu như thứ mà Liễu Trình cho bọn hắn chỉ là dược tề dẫn thú phổ thông mà nói. Như vậy đây không phải là nhờ bọn họ đi giết chết Tam Nhãn Vinh Nguyên, mà là muốn cho bọn họ tự tìm đường chết a.

Thế nhưng, xưa nay Từ gia bọn họ và Liễu Trình không oán không thù, vì sao đối phương phải làm như vậy chư?

Ôm nghi hoặc, trong lòng mấy người lạnh lẽo không thôi.

Rất nhanh mọi người đã rời khỏi Huyền Trọng sơn mạch, tiếp tục đi về phía trước trăm dặm, một tòa thành trì đen kịt nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt của Tần Trần.

- Mặc dù Vũ thành này không lớn, thế nhưng lại cực kỳ tang thương, rất có khí thế a, hy vọng nơi này sẽ không làm ta thất vọng.

Trong lòng Tần Trần thầm nghĩ, nếu như hắn không tìm được đồ để giải quyết Bách Quỷ Trớ Chú ở Vũ thành, như vậy hắn sẽ rất phiền toái.

Muốn ra vào Vũ thành mỗi một người phải nộp một ngân tệ, đám người Từ Yến quen việc dễ làm. Sau khi nộp đủ lệ phí cho cả đám người, bọn họ nhanh chóng tiến vào bên trong thành.

Nhìn đám người lui tới trong thành, Tần Trần âm thầm líu lưỡi, mỗi ngày nếu chỉ tính riêng phí ra vào thành thì có lẽ cũng là một con số khổng lồ a.

Trong Vũ thành, tất cả Võ giả lui tới đều mặc áo giáp hoặc là võ bào, lưng đeo đao kiếm, khí thế bất phàm.

Nơi này cực kỳ hỗn loạn, người thường rất ít khi đi đến nơi này, trước tiên không nói tới việc có cần thiết phải tới đây hay không. Chỉ riêng phí ở lại cũng đã không phải là con số mà người bình thường có khả năng thừa nhận được rồi.

- Tần thiếu hiệp, ân cứu mạng lúc trước tại hạ không thể báo đáp. Ta thấy thiếu hiệp còn chưa có chỗ đặt chân, không bằng mời thiếu hiệp tới Từ gia chúng ta nghỉ ngơi, để Từ gia chúng ta thiết yến tẩy trần cho thiếu hiệp.

Vừa vào Vũ thành, Từ Yến đã không nhịn được nói một câu.

- Đúng vậy, Tần thiếu hiệp, đây là lần đầu tiên ngươi tới Vũ thành, để chúng ta làm người hướng dẫn cho thiếu hiệp đi.

- Mặc dù không biết lần này thiếu hiệp tới Vũ thành để làm cái gì, thế nhưng Từ gia chúng ta cũng đã kinh doanh không ít năm ở trong Vũ thành này. Không nói chuyện gì xa vời, chỉ riêng hiểu biết về Vũ thành cũng đủ để làm người hướng dẫn cho thiếu hiệp rồi.

Trương Hán cũng nhiệt tình mời một câu.

Tần Trần trẻ tuổi mà đã có tu vi như vậy, chắc hẳn là thiên tài của một thế lực cường đại nào đó phía tây bắc Ngũ quốc a. Nhân vật như vậy, kết giao một chút chắc chắn sẽ không sai, huống chi, trước đó Tần Trần còn cứu bọn họ, cũng nên biểu đạt một chút nha.

- Cũng được.

Tần Trần gật đầu.

Thật ra, trước đó khi hắn xuất thủ cứu giúp đám người Từ Yến thì hắn đã có tâm tư như vậy. Dù sao thời gian của hắn có chút gấp gáp, nếu như có người hỗ trợ là tốt nhất, còn hơn là một thân một mình mò mẫm tứ tung a.

Thấy Tần Trần đồng ý, tiểu tỷ Từ Yến của Từ gia hưng phấn tới mức siết chặt tay một cái.

Từ gia tọa lạc ở phía đông Vũ thành, mọi người đi gần nửa canh giờ mới đến được phủ.

Diện tích của tòa phủ đệ này cũng không quá lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, có thể miễn cưỡng coi là gia tộc tầm trung. Thế nhưng so với đại gia tộc vẫn còn khoảng cách không nhỏ, có chút giống như thế gia ở Vương đô a.

Từ phía xa xa đã thấy có không ít người đang xúm lại đứng ở trước cửa phủ đệ, không biết đang chỉ trỏ cái gì đó.

- Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ở cửa phủ đệ lại có người nhiều như vậy chứ?

Đám người Từ Yến có chút nghi hoặc, vội vàng tiến lên trước.

Thấy mấy người Từ Yến, trên mặt đám dân chúng vây xem đang chung quanh lập tức trở nên khác thường.

- Là tiểu tỷ Từ gia trở về, trở về lúc này không phải là tự chui đầu vào rọ hay sao?

- Không có việc gì sao phải chọc vào Tôn gia cơ chứ, Tôn gia dễ chọc như vậy sao?

- Sợ rằng lần này Từ gia chạy trời không khỏi nắng rồi.

Chung quanh truyền đến tiếng nghị luận.

Trong lòng mấy người Từ Yến lập tức nặng nề, vội vàng đi tới cửa. Chỉ thấy cửa chính của Từ gia đã sụp đổ, bên cạnh cửa còn có một chút vết máu, cũng không thấy bóng dáng của bất kỳ hộ vệ nào ngoài cửa.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Hộ vệ đâu rồi?

- Không được, trong nhà xảy ra chuyện.

Vốn mấy người còn có chút cảm giác may mắn sau khi sống sót, thế nhưng lúc này trong lòng lại không nhịn được có chút lo lắng.

Ầm!

Đúng lúc này, toàn bộ Từ gia hơi rung động, giống như vừa xảy ra địa chấn vậy.

- Có người đang chiến đấu sao?

Mọi người tỉnh táo lại, tiếng chấn động là bên trong Từ gia truyền ra, cả đám vội vàng chạy vào trong.

Ở đại sảnh Từ gia.

Lúc này có hai nhóm người đang giằng co với nhau, một bên trong đó là cao thủ Từ gia. Mà bên đứng ở ngoài cửa là một đám người mặc áo đen, dẫn đầu là một gã hán tử trung niên, dáng người vạm vỡ, ở bên cạnh hắn còn có một tên thanh niên mặt rỗ.

Bên Từ gia, một người trung niên ngã xuống đất, áo bào trước ngực bị nghiền nát, máu tươi từ khóe miệng không ngừng chảy xuống. Hiển nhiên hắn vừa mới bị người khác đả thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.

- Khặc khặc, Từ Chính Đông, trước đây ngươi đã đồng ý gả nữ nhi của ngươi cho Chu gia ta. Sao bây giờ lại lật mặt, định đổi ý, nuốt lời với Chu gia ta chứ? Ta đã sớm nói với ngươi rồi. Muốn gạt Chu gia ta sang một bên thì cũng phải nhìn xem ngươi có năng lực này hay không. Nếu như hôm nay ngươi không gả nữ nhi của ngươi cho ta, như vậy ta sẽ đập nát phủ đệ Từ gia các ngươi. Để xem ngươi còn có thể đỡ được tới khi nào.

Trên mặt của vị hán tử trung niên kia có một vết sẹo, vẻ mặt cực kỳ hung ác, hắn vuốt bao tay đen kịt ở trên tay phải, miệng nở nụ cười âm trầm không thôi.

Gia chủ Từ gia là một vị hán tử trung niên tao nhã, sắc mặt hắn tái nhợt, vô lực, dường như là người vốn đã bị nội thương từ lâu.

Hắn sai người nâng vị Võ giả bị thương của Từ gia kia dậy, áp chế lửa giận trong lòng nói một câu:

- Họ Chu kia, ta đồng ý gả nữ nhi của ta cho ngươi lúc nào? Ngươi đừng ăn nói bừa bãi.

- Khà khà, Từ gia chủ thật sự là quý nhân nhiều việc hay quên a. Lần trước say rượu ngươi đã nói với ta, chẳng lẽ ngươi đã quên. Không sao, ngươi quên như ta thì không quên. Như vậy đi, nếu như Từ gia chủ muốn chơi xấu thật, cũng không sao cả, vẫn là câu nói kia, chỉ cần ngươi chuyển nhượng mấy cửa hàng ở trung tâm thành của Từ gia cho Chu gia chúng ta. Như vậy Chu mỗ sẽ lập tức rời khỏi nơi này, tuyệt không nói hai lời.

Trên mặt Chu gia chủ nở một nụ cười âm trầm.

Gả gì chứ, thuần túy là bịa chuyện. Theo hắn thấy, người này là vì mấy cửa hàng của Từ gia mà tới, tùy tiện viện cớ đánh người a.

- Ngươi đừng có mơ, họ Chu kia, ngươi đừng có khinh người quá đáng.

Từ gia chủ tức giận đến cả người run rẩy, miệng ho ra một ngụm máu tươi.

- Gia chủ!

Các Võ giả Từ gia ở chung quanh có chút bi phẫn lên tiếng.

- Sao rồi? Từ gia chủ, ít ngày trước ngươi trúng một chưởng của lão phu, ngươi còn chịu được không? Ngươi có muốn ta hỗ trợ tìm cho ngươi một vị y sư trị thương cho ngươi hay không?

Chu gia chủ cười hắc hắc, ánh mắt lạnh lùng:

- Vẫn là câu nói kia, hoặc là gả nữ nhi của Từ gia chủ ngươi cho Chu mỗ. Hoặc là chuyển nhược mấy cửa hàng của Từ gia ở trung tâm cho Chu gia ta. Giữ hai chọn một, ngươi tự lựa chọn đi.

Chu gia chủ ung dung nói, guống như đã ăn chắc Từ gia vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)