Vũ Thần Chúa Tể

Chương 339: Một cái nhấc tay

Chương Trước Chương Tiếp

Trong đám Võ giả này, tuyệt đại đa số đều có tu vi Địa cấp, lúc đối mặt với huyết thú Thiên cấp, sao có thể ngăn cản được cơ chứ? Ngay cả một hiệp cũng không đỡ nổi là đã trở thành thức ăn trong miệng của Tam Nhãn Vinh Nguyên.

- Con súc sinh đáng chết này!

Hán tử trung niên kia cầm chiến đao, cơ bắp trên người bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh người, chém một đao về phía Tam Nhãn Vinh Nguyên.

Vũ Thần Chúa Tể Trailer

Sưu!

Một đạo đao mang sắc bén giống như là màn trời trào ra, chém thẳng về phía đầu Tam Nhãn Vinh Nguyên kia.

Đao mang ẩn chứa chân khí kinh người... ít nhất... Cũng có tu vi Thiên cấp, nếu như chém trúng thì ít nhất cũng phải làm cho đầu Tam Nhãn Vinh Nguyên này bị thương.

Thế nhưng tốc độ của Tam Nhãn Vinh Nguyên lại cực nhanh, đã sớm đề phòng chiêu này của đối phương. Trong nháy mắt khi hán tử trung niên kia động thủ, tứ chi của nó đong đưa, thân thể như là một đạo ảo ảnh tránh thoát công kích tới từ đao mang, sau đó đầu lưỡi lại cuốn về phía hai tên hộ vệ khác.

Sưu!

Đầu lưỡi đỏ tươi dài chừng hơn hai thước, sưu một tiếng đã xuyên qua đầu của một gã hộ vệ, xuyên thủng đầu của hắn, máu tươi từ trong đầu lập tức phun ra như suối.

- A!

Hán tử trung niên tức giận rống to một tiếng, trên người có ánh sáng màu nâu đất sáng lên, lực lượng trong tay đại thịnh, từng đạo ánh đao hùng hậu như sóng lớn quét qua, tạo thành một mảnh ánh đao như là sóng biển ngập trời ở trong rừng.

Thế nhưng tất cả chỉ là vô dụng, bởi vì công kích không tiếp xúc được tới thân thể của Tam Nhãn Vinh Nguyên. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương liên tiếp giết chết mấy tên hộ vệ ở trước mặt mình.

- Tuy rằng thân thể của Tam Nhãn Vinh Nguyên khổng lồ, thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, dù là Võ giả Thiên cấp trung kỳ đỉnh phong muốn gây ra thương tích cho nó cũng không dễ dàng, huống chi gia hỏa này lại chỉ có tu vi Thiên cấp sơ kỳ đỉnh phong a.

Trên một gốc đại thụ cách đó không xa, một đạo thân ảnh hiện lên, nhìn cuộc chiến phía dưới thầm nghĩ.

Người này chính là Tần Trần.

Trước đó hắn định đi xuyên qua Huyền Trọng sơn mạch, tiến vào Vũ thành. Thế nhưng từ phía xa xa hắn lại nghe thấy ở gần đây có tiếng đánh nhau cho nên mới chạy tới đây, thấy một màn như lúc này.

Loại huyết thú như Tam Nhãn Vinh Nguyên rất là thưa thớt, nhưng cả người đều là bảo vật. Các loại khí quan trong cơ thể đều có thể dùng làm bảo dược, còn con mắt thứ ba của nó lại càng có giá trị đặc thù. Có thể trị không ít bệnh tật, rất là quý trọng.

Không nghĩ tới mấy người này lại có thể tìm được một đầu Tam Nhãn Vinh Nguyên.

Đáng tiếc, thực lực của bọn họ không đủ, coi như tìm được bảo vật thì cũng không có lực lấy về mà còn phải mất mạng vì lòng tham của mình.

Khò khè...

Tam Nhãn Vinh Nguyên bị mười tên hộ vệ vây quanh, thân thể khổng lồ không ngừng di chuyển, đồng thời cái lưỡi dài hơn hai thước cũng không nhàn rỗi, liên tục bắn ra, tốc độ cực nhanh. Bằng vào mắt thường khó có thể nắm bắt được quỹ tích của nó. Lại thêm cái đuôi linh hoạt, quả thực chính là vô địch.

Phốc phốc phốc!

Trong chớp mắt lại có ba tên hộ vệ phát ra tiếng kêu thảm, chết ở dưới cái lưỡi dài và cái đuôi lớn của nó.

- Đáng chết!

Hán tử trung niên kia liên tục gào thét, điên cuồng xuất thủ. Thế nhưng lại không làm gì được đối phương, trừ việc có thể đánh cho cả mảnh rừng lộn xộn ra thì cũng không mang tới được bao nhiêu tổn thương cho Tam Nhãn Vinh Nguyên.

Cho dù có tình cờ bổ trúng đối phương thì cũng chỉ để lại mấy vết thương nhỏ, chỉ có thể coi là vết thương nhẹ, không thể nào ngăn cản được hành động của Tam Nhãn Vinh Nguyên.

Sưu!

Tam Nhãn Vinh Nguyên chém giết mấy tên hộ vệ, sau đó con ngươi quỷ dị đảo một vòng, nhanh chóng tiếp cận thiếu nữ mặc y phục màu hồng ở cách đó không xa, thân thể thoắt một cái đã lao tới trước mặt nàng.

- Cút ngay cho ta!

Thanh niên mặc áo xanh thấy thế, sắc mặt đại biến, vội vàng ngăn ở trước người thiếu nữ mặc y phục màu hồng, đồng thời tay cũng đâm ra một kiếm.

Tu vi của người này không tồi, hơn hai mươi tuổi mà đã có tu vi Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, trên trường kiếm có chân khí nhàn nhạt quanh quẩn, phát ra tiếng xé gió kịch liệt.

Thế nhưng tốc độ của hắn có nhanh tới đâu thì cũng không nhanh bằng tốc độ của Tam Nhãn Vinh Nguyên. Hắn vừa cảm thấy hoa mắt thì đã thấy Tam Nhãn Vinh Nguyên xuất hiện ở bên cạnh người hắn từ lúc nào, thân thể cả hai va chạm với nhau, cả người hắn như là một cái bao quần áo rách nát bị đụng bay ra ngoài, miệng không ngừng phun ra máu tươi.

- Hít!

Cái lưỡi rắn bắn ra, ba con mắt quỷ dị c Tam Nhãn Vinh Nguyên nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt rồi lăng không nhào tới.

- Tiểu tỷ!

Tất cả mọi người kinh hô, liều lĩnh nhào lên.

Đặc biệt là hán tử trung niên được xưng là Trương thúc, thấy thiếu nữ kia gặp nguy hiểm, vẻ mặt hắn hoảng sợ, điên cuồng chạy tới.

Nhưng hắn vừa mới tới gần thì dường như Tam Nhãn Vinh Nguyên đã sớm biết hắn sẽ làm vậy, cái đuôi lớn của nó đảo qua, lực lượng mạnh mẽ lập tức trùng kích vào ngực của hắn.

Ầm!

Chân lực hộ thể bị nghiền nát, hung giáp trên người hán tử trung niên kia lõm xuống, thân thể bay về phía sau.

Không còn hán tử trung niên kia ngăn cản, đám hộ vệ còn lại không làm gì được Tam Nhãn Vinh Nguyên mà chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu lưỡi của Tam Nhãn Vinh Nguyên kéo tới, đánh bay Thiền Dực Đao trong tay thiếu nữa kia. Sau đó lưỡi cuốn một cái, nhấc cả người nàng lên, ném vào cái miệng khổng lồ của nó.

- Không!

- Tiểu tỷ!

- Yến Tử!

Mọi người phát ra tiếng gào thét tức giận, vẻ mặt thống khổ, thế nhưng lại bất lực, không thể làm được gì.

Nếu như tiểu tỷ xảy ra chuyện gì, dù bọn họ còn sống thì cũng không biết ăn nói với gia chủ như thế nào.

- Các ngươi chạy mau đi!

Trước khi chết, thiếu nữ kia lên tiếng kêu lớn, thanh âm tràn ngập vẻ bi thương.

Chỉ một lát nữa là nàng sẽ mất mạng!

Đột nhiên…

Sưu!

Một đạo kiếm khí xuất hiện, đầu lưỡi của Tam Nhãn Vinh Nguyên lập tức bị chặt đứt.

Vị thiếu nữ kia ngã xuống đất, bởi vì tìm được đường sống trong chỗ chết cho nên nàng không cần biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể lập tức lui lại phía sau.

- Tiểu tỷ, ngươi không sao chứ?

Hán tử trung niên và thanh niên mặc áo xanh, cùng với rất nhiều hộ vệ xông lên, cả đám vô cùng chật vật, ngay cả vết máu ở khóe miệng cũng không kịp lau đi.

- Ta không sao!

Thiếu nữ mặc y phục màu hồng kia kinh hãi không thôi. Vẻ trấn định trước khi chết lúc trước là do nàng biết rõ mình sẽ phải chết cho nên mới đưa ra quyết định như vậy. Thế nhưng khi chân chính tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng vẫn không nhịn được nghĩ mà sợ hãi, hai chân như nhũn ra, không có một chút lực lượng nào cả.

- Vừa rồi là ai xuất thủ vậy?

Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương hướng kiếm khí bắn đến.

Vừa nhìn qua, cả đám không khỏi hoảng sợ.

Chỉ thấy người xuất thủ chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn qua còn có chút ngây ngô, tay cầm một thanh kiếm sắt rỉ, rất là tầm thường.

Nhưng bọn họ lại không dám xem thường đối phương, uy lực của một kiếm lúc trước cực kì khủng bố, có thể chặt đứt đầu lưỡi của Tam Nhãn Vinh Nguyên một cách đơn giản... như vậy ít nhất người này cũng có tu vi Thiên cấp trung kỳ.

Người này có còn là người nữa hay không?

Trên mặt vị hán tử trung niên kia hiện lên vẻ kinh dị, sau đó hắn vội vàng chắp tay nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp, Trương Hán suốt đời khó quên.

Tuy rằng hắn cũng khiếp sợ, thế nhưng tốt xấu gì hắn cũng là người có kinh nghiệm giang hồ phong phú nhất trong đám người. Hắn biết phía tây bắc Ngũ quốc có một chút thiên tài đỉnh tiêm, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực không kém gì cường giả thế hệ trước. Xem ra thiếu niên trước mắt này chính là loại người này a.

Sưu!

Thân thể thoắt một cái đi thẳng tới trước mặt mọi người, Tần Trần thản nhiên nói:

- Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc đến.

- Không, nếu như không có thiếu hiệp thì tiểu thư nhà chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi.

Hán tử trung niên kia lắc đầu, vẻ mặt rất là trịnh trọng.

Tần Trần nói chỉ là một cái nhấc tay chỉ là lời khách khí, thế nhưng hắn lại không dám nghĩ một cách đơn giản như vậy.

Chỉ là, hắn đã lăn lộn ở Vũ thành vài chục năm thế nhưng lại chưa từng nghe nói qua trong Vũ thành có nhân vật như thế, có lẽ là thiên tài bên ngoài đi ngang qua a.

Lúc hắn đang muốn hỏi lai lịch của Tần Trần một chút thì bỗng nhiên biến sắc, hắn nhìn chằm chằm về phía sau lưng Tần Trần, miệng kinh hô:

- Cẩn thận!

Ở sau lưng Tần Trần, sau khi Tam Nhãn Vinh Nguyên bị chém đứt đầu lưỡi cũng không mất mạng. Ngược lại vết thương còn làm cho nó càng thêm cuồng bạo, con mắt thứ ba đỏ hồng, thân thể cuộn thành một vòng, hung hãn nhào về phía Tần Trần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)