Ở phía chân trời mênh mông bát ngát, Tần Trần ngồi trên lưng Thiết Vũ ưng, hối hả đi về phía trước.
Hai bên, mây trắng nhẹ nhàng trôi về sau lưng hắn, tiếng gió rít gào.
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
Thân thể khổng lồ của Thiết Vũ ưng bay lượn ở trên không trung, uy áp Thiên cấp lan tràn ra ngoài làm cho tuyệt đại đa số phi cầm huyết thú không dám bay tới gần hai người.
Thiên cấp huyết thú ở nơi như tây bắc Ngũ quốc là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Tuy rằng trên nó còn có huyết thú Huyền cấp, thế nhưng số lượng lại rất thưa thớt.
Còn huyết thú Tông cấp, nghe nói trừ ở trong Yêu Tổ sơn mạch là có ra. Tuyệt đại đa số sơn mạch trong tây bắc Ngũ quốc cũng không có lấy một đầu.
Nhìn đồng bằng vô tận ở phía dưới, Tần Trần ngồi xếp bằng ở trên lưng Thiết Vũ ưng, vừa ngắm nhìn bốn phía đồng thời cũng không ngừng hấp thu chân khí ở trong thiên địa.
Độ cao phi hành của Thiết Vũ ưng chừng mấy ngàn thước, là loại huyết thú họ phi cầm có tốc độ phi hành cực cao, đây cũng là nguyên nhân mà Tần Trần chọn nó.
Nếu như ngồi trên lưng huyết thú Thiên cấp, tuy rằng lực chấn nhiếp vẫn lớn như trước, thế nhưng chung quy vẫn sẽ bị không ít phi cầm huyết thú quấy rầy. Số lần càng nhiều thì lại càng khó tránh khỏi tình huống nguy hiểm.
- Con sông phía dưới là Thương Lãng giang a. Sau khi qua Thương Lãng giang là tới Huyền Trọng sơn mạch, mà Vũ thành thì lại ở bên trên bình nguyên ngoài Huyền Trọng sơn mạch. Nhiều nhất chỉ cần một buổi nữa là ta có thể tới được Vũ thành.
Lấy ra địa đồ, nhìn một chút, Tần Trần nở một nụ cười thoả mãn.
Tính từ lúc xuất phát từ Lạc Nhật sơn mạch cho đến gần Vũ thành chỉ mất hai ngày, nếu như cưỡi ngựa, không có hai ba tháng rong ruổi thì không tới Vũ thành được a.
Đây chính là tầm quan trọng của phi cầm huyết thú.
Vừa bay đi, một mặt Tần Trần cũng suy nghĩ tới việc sau khi tới Vũ thành mình sẽ bắt đầu từ đâu.
Từ trong tin tức mà hắn có được, Vũ thành là một tòa thành rất là hỗn loạn.
Dù sao nơi này cũng không thuộc về bất kỳ một thế lực nào của Ngũ quốc. Rất nhiều cường giả đến từ tây bắc Ngũ quốc đều ở chỗ này, thậm chí còn có một chút tội nhân bị truy nã ở các vương quốc cũng ẩn nấp ở trong Vũ thành. Mặc dù không thể nói là vô pháp vô thiên, thế nhưng hành động lén lút cũng có không ít.
Mà mục đích chuyến này của Tần Trần là muốn tìm thứ mình cần. Dưới loại tình huống này, thường thường trực tiếp tiếp xúc với các thế lực lớn trong Vũ thành là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng vấn đề là, Tần Trần lại không biết rõ về các thế lực trong Vũ thành. Cho nên nếu muốn tìm được một cửa để đột phá, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
- Trước khi tiến vào Vũ thành phải nghĩ biện pháp tìm hiểu kỹ càng về các thế lực trong Vũ thành. Sau đó mới nghĩ cách tìm kiếm bảo vật.
Suy nghĩ một chút, hiện tại Tần Trần cũng chỉ có thể quyết định như vậy.
Vừa đi vừa suy tư, Thiết Vũ ưng bay qua Thương Lãng Giang, đi tới bầu trời Huyền Trọng sơn mạch.
Toàn bộ sơn mạch kéo dài mấy nghìn cây số, mặt đất như được phủ một loại kim loại nặng vậy, từ bên trên nhìn xuống, cả toà sơn mạch đen kịt, khiến cho người ta có một loại cảm giác dày nặng.
Có lẽ đây chính là lý do vì sao nơi này lại có tên là Huyền Trọng sơn mạch.
Núi non chập chùng kéo dài liên miên, giống như một khối đá cực lớn nằm ở trên vùng đất mênh mông.
Nửa ngày trời sau, Tần Trần đi tới biên giới Huyền Trọng sơn mạch, một tòa thành trì cổ xưa tang thương đứng sừng sững ở trên bình nguyên cách Huyền Trọng sơn mạch không xa.
- Đây chính là Vũ thành?
Nghe nói Vũ thành này có lịch sử hơn trăm năm, thậm chí tuổi thọ so với không ít vương quốc phía tây bắc còn dài hơn. Từ xa nhìn lại, quả thật có một loại cảm giác cổ xưa.
Mà nếu như xét về quy mô, diện tích của Vũ thành ngang với Vương đô Đại Tề quốc, thậm chí còn lớn hơn một phần. Dù sao đây cũng là trung tâm giao dịch lớn nhất phía tây bắc Ngũ quốc.
- Trước tiên để Thiết Vũ ưng ở bên ngoài Huyền Trọng sơn mạch, sau đó mới tiến vào Vũ thành a.
Vũ thành chính là trung tâm giao dịch của tây bắc Ngũ quốc, liên quan đến lợi ích giữa các nước, các loại xung đột thường xuyên xảy ra. Tranh đấu cũng nhiều vô số kể.
Dầu gì Thiết Vũ ưng cũng là huyết thú Thiên cấp, hình thể lại to lớn, một khi tiến vào Vũ thành tất sẽ trở thành đối tượng khiến cho tất cả mọi người chú ý.
Luận thực lực, tuy rằng hiện tại Tần Trần không cần phải e ngại Võ giả Huyền cấp, thế nhưng dù sao hắn cũng không phải là vô địch.
Hơn nữa ở nơi thế lực rắc rối phức tạp và hỗn loạn như Vũ thành, nên chú ý khiêm tốn một chút thì hơn.
Phanh!
Vỗ đầu Thiết Vũ ưng, Tần Trần phát ra mệnh lệnh bằng tinh thần, Thiết Vũ ưng lập tức nhận lệnh lao xuống Huyền trọng sơn mạch ở phía dưới.
Hạ xuống ở bên ngoài Huyền Trọng sơn mạch, sau khi nhắc Thiết Vũ ưng không nên chạy loạn, Tần Trần mới bắt đầu lao ra bên ngoài Huyền Trọng sơn mạch.
Phốc!
Kiếm quang thoáng qua, một đầu Khiếu Nguyệt Lang vương toàn thân trắng bạc bị một kiếm chém thành hai đoạn. Sau khi thi thể tách rời còn lao về phía trước mấy chục thước mới nặng nề đổ ập xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.
- A ô!
Đám Khiếu Nguyệt Lang ở xung quanh thấy Lang Vương bỏ mình, cả đám phát ra tiếng thét dài, vẻ mặt hoảng sợ, chạy tứ tán.
- Huyền Trọng sơn mạch này không đơn giản a, ở bên ngoài mà vẫn còn có loại huyết thú Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong như Khiếu Nguyệt Lang vương.
Tra thanh kiếm sắt rỉ thần bí vào vỏ, Tần Trần lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Trong một mảnh rừng núi, bốn phía là cỏ và rêu xanh biếc, khắp nơi đều là dịch nhờn màu nâu đen, âm trầm, ẩm ướt.
Ở gần đó có một chỗ trống, khu vực này trầm lắng, ngay cả cây cối cũng không có lấy một gốc.
Lúc này ở trên bãi đất trống trong rừng có một đám người đang tụ tập, ở phía đối diện với bọn họ là một đầu quái vật giống như thằn lằn, cao chừng hai thước. Con thằn lằn lớn này màu sắc rực rỡ, trên đầu có ba con mắt, vô số dịch nhờn từ trên người nó chảy xuống, khiến cho người ta cảm thấy khó coi.
- Tiểu tỷ, ngươi đi mau, để chúng ta ngăn súc sinh này lại!
Dẫn đầu là một hán tử trung niên, áo bào trên người đã vỡ vụn, có chút nhếch nhác. Thế nhưng trên mặt lại mang theo vẻ kiên quyết, liên tục nói với một thiếu nữ mặc y phục màu hồng ở sau lưng mình.
Ở bên cạnh hắn còn có một đám hộ vệ người mặc áo giáp, sắc mặt trắng bệch, hai tay cầm vũ khí không ngừng run rẩy.
- Không được, Trương thúc, sao ta có thể chạy trốn một mình được chứ? Nếu ở thì cùng ở, nếu đi thì cùng đi a.
Tuy rằng sắc mặt của thiếu nữ mặc y phục màu hồng kia trắng bệch, thế nhưng ánh mắt lại rất kiên định, nàng dùng giọng chắc nịch nói.
Trong tay nàng nắm một đôi Thiền Dực Đao, bên trên có chân khí nhàn nhạt quanh quẩn.
Nghe vậy, một thanh niên mặc áo xanh bên cạnh nữ tử này có chút lo lắng nói:
- Yến Tử, Tam Nhãn Vinh Nguyên là huyết thú Thiên cấp, hơn nữa lại rất linh hoạt, sở trường của nó là tốc độ. Ngươi ở đây cũng không giúp được gì, không bằng đi trước đi, nếu không dù là ai trong chúng ta cũng không đi nổi.
- Tiểu Chính, ngươi cũng đi đi, đi cùng tiểu tỷ mau.
Hán tử trung niên dẫn đầu sầm mặt lại, khẽ quát một tiếng. Vẻ nôn nóng trong ánh mắt lại càng đậm hơn.
Thanh niên kia kiên quyết nói:
- Ta không thể bỏ mọi người mà đi được.
- Chẳng lẽ ngay cả lời của ta mà ngươi cũng không nghe hay sao?
Người hán tử trung niên kia tức đến mức cả người run run, tới lúc này rồi mà còn ra vẻ mạnh mẽ gì chứ?
- Ngươi ở lại đây thì ai mang tiểu tỷ trở về, đến lúc đó bất kỳ ai trong chúng ta cũng không chạy nổi, nghe ta, lập tức rời khỏi nơi này đi.
Hán tử trung niên hạ mệnh lệnh.
- Phụ thân!
Ánh mắt người thanh niên kia có chút thống khổ, một bên là phụ thân hắn, một là tiểu tỷ, người trong lòng hắn ngưỡng mộ, bảo hắn bỏ lại ai hắn cũng không muốn.
Ùng ục!
Lúc này, Tam Nhãn Vinh Nguyên lại nắm lấy cơ hội, cái bụng phát ra một tiếng nổ vang cực lớn, chợt nhào lên phía trước.
- A!
Một tiếng kêu thảm vang lên, một gã hộ vệ không né tránh kịp lập tức bị đầu lưỡi của Tam Nhãn Vinh Nguyên quấn lấy, bị nó kéo vào trong miệng, biến mất không thấy tung tích đâu nữa.