Vũ Thần Chúa Tể

Chương 337: Thuần thú sư

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc dù bọn họ không phải là Thuần Thú sư, thế nhưng cũng là người thuộc đại gia tộc đến từ Văn Vận thành. Cũng có nghe nói một chút về thủ đoạn thuần thú.

Thuần Thú sư bình thường muốn hàng phục một đầu huyết thú thì có hai cách.

Loại thứ nhất là bồi dưỡng con non, sau khi bắt được một đầu huyết thú non lại bắt đầu thuần dưỡng nó.

Loại huyết thú này, từ nhỏ đã ở cùng với Thuần Thú sư, lâu ngày, hung tính trên người huyết thú sẽ giảm bớt đi một chút. Chậm rãi ỷ lại vào Thuần Thú sư, cuối cùng trở thành thú sủng của bọn họ.

Vũ Thần Chúa Tể Trailer

Loại thứ hai, là lợi dụng một ít tâm tình của huyết thú.

Thí dụ như mê hoặc, trấn áp, cảm kích vân vân.

Thế nhưng tiền đề của loại phương pháp này là phải bắt được huyết thú. Chỉ có bắt được chúng thì mới có thể dùng các loại phương pháp khác nhau để hàng phục.

Dù sao huyết thú cũng là sinh vật, cũng có thất tình lục dục của riêng mình.

Một khi nó sợ ngươi, hoặc là cảm kích ngươi, hoặc là muốn có từ được chỗ tốt gì trên người ngươi, như vậy tự nhiên nó sẽ đi theo ngươi.

Thế nhưng cách này cũng tốn không ít thời gian, hơn nữa huyết thú khác biệt thì phải dùng phương pháp khác nhau, không có ngoại lệ.

Thế nhưng, người làm giống như Tần Trần, bay thẳng đến trước mặt huyết thú rồi nói chuyện. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói qua.

Đại ca, ngươi nghĩ huyết thú là người hay sao?

Bảo nó đừng kích động thì nó không kích động, bảo nó dẫn ngươi đi thì nó dẫn ngươi sao?

Ngươi nghĩ đây là trò cười hay sao?

Thế nhưng điều làm cho mọi người không nghĩ tới chính là, Tần Trần vừa nói xong lời này thì Thiết Vũ ưng lại trở nên bình tĩnh lại, dường như nó thực sự hiểu lời của hắn vậy.

- Đúng rồi, yên tâm, ta không có ý hại ngươi. Chỉ cần ngươi mang ta tới đó, đến lúc đó không thiếu chỗ tốt của ngươi đâu.

Tần Trần lần nữa lên tiếng.

Phốc phụt!

Mọi người không nhịn được nữa mà bật cười, cả đám đổ ập xuống đất.

- Không thiếu chỗ tốt của ngươi?

Tại sao lời này lại không giống như là hàng thú, mà giống như là dùng kẹo đường để dỗ dành trẻ con cơ chứ?

Ngươi làm như vậy có tác dụng không?

- Các hạ, ngươi làm như vậy sẽ không thu phục được Thiết Vũ ưng đâu...

Vị thiếu nữ ở trong bụi cây kia thực sự không nhịn được nữa phải đi ra, lên tiếng khuyên nhủ Tần Trần.

Chỉ là nàng còn chưa nói hết lời thì đã thấy Thiết Vũ ưng phát ra một tiếng kêu, mà Tần Trần đột nhiên cười rộ lên:

- Ngươi kêu như vậy thì ta coi như là ngươi đồng ý a.

Sau đó hắn khoát tay một cái, sưu sưu, hơn mười khỏa Chân thạch bị hắn ném ra bốn phía lúc trước đều được thu về, rơi vào trong tay hắn.

Mất đi trận pháp khống chế, trong nháy mắt đám ánh sáng màu trắng kia cũng biến mất, Thiết Vũ ưng thoát khỏi trói buộc.

- Tiểu tỷ, nguy hiểm.

Hô lên một tiếng, sắc mặt Hồ quản sự đại biến, vội vàng kéo thiếu nữ kia về phía sau.

Sau đó hắn kinh hãi nhìn Tần Trần, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Chẳng lẽ tiểu tử này là kẻ ngu sao? Đây chính là Thiết Vũ ưng a, một trong những loại phi cầm huyết thú tàn bạo nhất Lạc Nhật sơn mạch, ngươi mới nói với nó vài ba câu mà đã triệt tiêu trận pháp, ngươi nghĩ nó là đứa trẻ ba tuổi, có thể tùy ý lừa gạt hay sao?

Xong, hết thật rồi!

Lúc trước có thể dễ dàng trói Thiết Vũ ưng lại như vậy hắn còn tưởng rằng đối phương rất không tầm thường. Bây giờ xem ra, quả thực là ngu ngốc không ai bì nổi.

Loại người chỉ số thông minh liên tục đi vắng như vậy tuyệt đối là người chết yểu nhanh nhất.

- Tiểu tỷ, sau khi Thiết Vũ ưng giết chết tiểu tử kia, nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta, đến lúc đó ngươi chạy ra bên ngoài Lạc Nhật sơn mạch trước. Ta sẽ cố gắng kéo chân Thiết Vũ ưng, tranh thủ thời gian cho các ngươi.

Vẻ mặt khẩn trương, môi Hồ quản sự run run nói.

Một khi Thiết Vũ ưng tức giận, hắn thật sự không có lòng tin có thể ngăn cản được nó.

Sắc mặt của đám hộ vệ cũng trắng bệch, hai chân như nhũn ra.

Chỉ là, hắn vừa mới nói xong thì đã thấy hai mắt tiểu tỷ Liễu gia trợn tròn, giống như gặp quỷ nhìn về phía trước, trong ánh mắt thoát lên vẻ hoảng sợ vô biên.

- Tiểu tỷ, ngươi có nghe thấy ta nói hay không, tiểu tỷ... Hả?

Thấy vẻ mặt này của nàng, Hồ quản sự cũng có chút hiếu kỳ quay đầu nhìn lại.

Tức thì hai mắt hắn trợn lên, như sắp rớt xuống mặt đất.

Chỉ thấy, sau khi thu hồi trận pháp, Thiết Vũ ưng cũng không động thủ với thiếu niên kia mà còn đi tới trước mặt Tần Trần, đầu hơi cong xuống, thân thể hạ thấp xuống rồi nằm trên mặt đất, giống như đang quỳ xuống vậy, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.

- Đây là... Khom lưng khuất phục? Đầu Thiết Vũ ưng thần phục hắn thật sao?

Cho dù bản thân không phải là Thuần Thú sư thế nhưng tốt xấu gì Hồ quản sự cũng đã thấy qua những Thuần Thú sư khác thuần thú.

Dưới tình huống bình thường, huyết thú khom lưng quỳ xuống cũng đồng nghĩa với việc chúng triệt để thần phục đối phương, muốn trở thành thú sủng của đối phương.

Hắn cảm thấy tức ngực, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

Chuyện gì thế này chứ, ban nãy thiếu niên không làm cái gì cả, đối phương chỉ tùy tiện nói hai câu bình thường, không ngờ tới đầu Thiết Vũ ưng này lại thần phục đối phương thật?

Hơn nữa lại còn thần phục một cách tự nhiên như vậy.

Đại ca, ngươi là Thiết Vũ ưng a, không phải gần đây huyết thú Thiên cấp rất là tàn bạo hay sao?

Sao nhanh như vậy đã thần phục rồi, ngay cả một đầu chó nhà cũng không bằng a?

Hồ quản sự cảm thấy đầu mình choáng váng, đầu óc không đủ dùng.

Quả thực bọn họ không biết một chuyện, khi Tần Trần đối thoại với Thiết Vũ ưng thì hắn cũng đã dùng một loại thủ đoạn thuần thú rất là cao minh.

Thủ đoạn này tên là Thần Ngôn Khống Thú Quyết!

Đây là một môn bí kỹ thuần thú cực kỳ đáng sợ, vượt xa thủ pháp thuần thú bình thường trên thị trường.

Bề ngoài là hiệu quả của giao lưu thông thường, để cho huyết thú biết được thái độ của mình thông qua ngôn ngữ và vẻ mặt. Thế nhưng điểm quan trọng nhất lại là giao lưu tinh thần giữa song phương.

Mỗi một lần nói chuyện, Tần Trần đều có thể phóng ra tinh thần lực cường đại để khống chế Thiết Vũ ưng.

Loại khống chế này người bình thường khó mà nhận ra được, cực kỳ cao minh.

Lúc trước tinh thần lực của Tần Trần chưa mạnh, thế nhưng cũng đã đủ để câu thông với Huyết Trảo Thanh Ưng, làm nó xuống tay với Trương Nghị. Hiện tại tinh thần lực của hắn đã tăng lên gấp mấy lần, linh hồn lực cũng đạt tới tình trạng Tụ Hồn ngưng hình. Muốn khống chế một đầu Thiết Vũ ưng quả thực quá là đơn giản.

Sưu!

Thân thể run lên một cái, trong nháy mắt Tần Trần đã đáp xuống lưng của Thiết Vũ ưng.

- Xuất phát!

Một cỗ tinh thần lực vô hình dung nhập vào trong đầu Thiết Vũ ưng. Thiết Vũ ưng nhận được mệnh lệnh lập tức vỗ hai cánh, lập tức phóng lên cao. Cuồng phong mạnh mẽ làm cho cây cối bốn phía ào ào rung động. Trong chớp mắt cả hai đã biến mất ở phía chân trời.

- Chuyện này... Chuyện này...

Cách đó không xa, đám người Hồ quản sự kinh ngạc đến ngây người, quai hàm rớt xuống, khó có thể tin được mọi chuyện vừa xảy ra.

- Tiểu tỷ, chuyện này... Đây là thật sao? Sau khi tiểu tử kia hàng phục được Thiết Vũ ưng đã rời khỏi nơi này rồi sao?

- Không phải ta đang nằm mơ đó chứ? Ngươi mau đánh ta một cái, xem có phải là ta đang nằm mơ hay không.

- Chuyện này quả thực là thần tích mà.

Mọi người nhìn nhau, đều có cảm giác như sắp phát điên tới nơi.

Dù là tận mắt nhìn thấy, thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khó có thể tin được.

Nghe nói Thuần Thú sư là chức nghiệp có độ khó cao nhất trong mấy loại chức nghiệp. Sao bọn họ thấy thiếu niên kia xuất thủ lại dễ như vậy cơ chứ?

Tùy tiện nói hai câu là đã làm cho huyết thú triệt để thần phục, thật hay giả vậy?

Người rung động nhất chính là bản thân vị tiểu tỷ kia. Lúc này nàng vẫn đang kinh ngạc nhìn về chỗ đối phương rời đi, trong ánh mắt toát lên vẻ tiếc hận và ngưỡng mộ.

- Nếu như ban nãy có thể kết giao với đối phương thì tốt biết bao.

Trước mắt bao người, vị thiếu nữ kia âm thầm thở dài.

Khuôn mặt của Hồ quản sự đỏ lên, còn Đồng Tam thì lại càng xấu hổ tới mức hận không thể chui đầu xuống đất.

Lúc trước, nếu không phải bọn họ không tin đối phương, còn nói ra lời ác độc, thậm chí thiếu chút động thủ với hắn. Như vậy không chừng Liễu gia bọn họ đã có thể kết giao được với vị cao nhân này rồi.

- Ài, đừng có suy nghĩ quá nhiều, người này đáng sợ như thế, tất có lai lịch bất phàm. Tuy rằng Liễu gia chúng ta lớn, thế nhưng chung quy vẫn không cùng đẳng cấp với đối phương a.

Cuối cùng, Hồ quản sự thở dài một tiếng.

Mọi người im lặng không nói gì, thế nhưng trong lòng đều tán đồng nhận định này của hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)