- Ồ!
Bỗng nhiên, Tần Trần như thấy cái gì đó, chân hắn dừng lại, sau đó cất bước đi về phía dược điền.
- Ngươi muốn làm gì?
Mấy tiếng quát chói tai vang lên, mấy tên Võ giả lúc trước đều xông về phía Tần Trần, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt tức giận, thiếu chút nữa đã trực tiếp động thủ.
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
Vị tiểu thư và Hồ quản sự kia cũng đi tới.
Thậm chí mấy tên dược sư ở bên trong cũng bị kinh động, đều ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người.
- Tiểu tỷ, Hồ quản sự, ta đã nói tiểu tử này không có ý tốt rồi mà. Cái gì mà đi ngang qua cơ chứ, hiện tại hai người thấy rồi đó. Rõ ràng là ngấp nghé dược viên của chúng ta mà. Theo ta thấy, không bằng bắt tiểu tử này lại, tra khảo một phen. Ta nghi ngờ, trừ hắn ra ở chung quanh còn có đồng bọn của hắn.
Tên Võ giả có thái độ cực kém với Tần Trần trước đó liên tục gầm lên, lớn tiếng quát lớn.
- Không nên nói bậy.
Nữ tử kia quát lớn một tiếng, sau đó đi lên phía trước, nhìn Tần Trần, nói:
- Các hạ, ngươi làm vậy là có ý gì...
- Đó là Kết Sợi Thảo đúng không, ta chỉ muốn mua vài gốc Kết Sợi Thảo mà thôi.
Tần Trần chỉ vào dược điền ở trước mặt.
- Các hạ cũng là một vị dược sư hay sao?
Nàng tử kia sửng sốt.
Kết Sợi Thảo là một loại dược liệu rất thưa thớt, phẩm cấp cũng chỉ là nhất giai, không có giá trị gì trên thị trường. Cho dù là người trong gia tộc quanh năm kinh doanh dược liệu như bọn họ cũng chưa chắc đã biết. Tần Trần có thể nói thẳng ra như vậy làm cho nàng kinh hãi không thôi.
- Dược sư thì không dám nhận, chỉ là có biết sơ sơ về nó mà thôi.
- Biết sơ sơ, chuyện trùng hợp như vậy, sao ta lại không biết sơ sơ chứ?
Tên Võ giả kia lần nữa hừ lạnh, ánh mắt không có ý tốt.
- Đồng Tam, câm miệng cho ta, nếu như ngươi nói tiếp nữa thì đừng trách ta không khách khí.
Thiếu nữ kia sầm mặt lại, có chút không vui nhìn vị Võ giả kia.
- Tiểu tỷ, ta...
Đồng Tam há hốc mồm, còn muốn nói điều gì đó. Thế nhưng thấy vẻ mặt của nữ tử kia không vui, hắn lập tức im lặng. Chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Tần Trần mà thôi.
Nữ tử kia khoát tay một cái, lập tức có dược sư Kết Sợi Thảo lên, nàng nói:
- Nếu công tử cần thì cứ việc cầm đi.
- Cảm ơn ngươi, chỗ này là một trăm ngân tệ, coi như là phí mua Kết Sợi Thảo.
Tần Trần xuất ra một trăm ngân tệ.
- Không cần, công tử quá khách khí, một chút Kết Sợi Thảo này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền a.
Nữ tử kia xua tay nói.
Kết Sợi Thảo cũng không đáng bao nhiêu tiền, mang về chưa chắc đã có người mua. Nếu như đối phương muốn, cho hắn một ít thì sao chứ?
Thuận tay xuất ra một trăm ngân tệ ném cho đối phương, Tần Trần cũng không để ý tới đối phương có nhận hay không mà lập tức xoay người rời đi.
- Tiểu tỷ, nói nhiều với hắn làm gì chứ? Nhìn dáng vẻ giả thần giả quỷ của hắn mà xem, không giống như là người tốt lành gì a.
Lúc này tên Võ giả kia đi lên phía trước, hừ lạnh nói.
- Đồng Tam, không phải ta nói với ngươi rồi sao. Nếu như sau này mà ngươi còn lỗ mãng như thế nữa thì đừng trách ta không khách khí.
Nữ tử kia hừ lạnh.
- Tiểu tỷ, ta cũng thấy người này có chút cổ quái, tuy rằng Kết Sợi Thảo là dược liệu, thế nhưng lại không có tác dụng gì, người này mua về làm gì chứ?
Lúc này Hồ quản sự cũng cau mày nói.
- Cứ chờ xem.
Mọi người nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Tần Trần đi tới phía dưới vách đá, ngẩng đầu nhìn lên bên trên.
- Tiểu tử này, không phải là tới tìm Thiết Vũ ưng thật đó chứ?
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Thế nhưng bọn họ lại cảm thấy chuyện này có chút khó tin, Thiết Vũ ưng đáng sợ đến bực nào cơ chứ? Chỉ cần một vuốt là tiểu tử này đã bị xé thành miếng thịt rồi.
- Không cần phải xen vào chuyện của hắn, chúng ta tiếp tục thu thập dược liệu, phân phó người phía dưới, tăng tốc độ thu thập lên. Sau khi thu xong mau chóng rời đi.
Nữ tử kia cau mày, mặc dù không biết Sở Tần Trần đang làm cái gì, thế nhưng mau chóng rời đi cũng không phải là chuyện gì xấu cả.
- Vâng.
Rất nhanh, đám Dược sư phía dưới đẩy nhanh tốc độ thu thập.
- Tiểu tỷ, ngươi nhìn tiểu tử kia xem, hắn lại đang giở trò quỷ gì a?
Đột nhiên, tên Võ giả hộ vệ kia lại lên tiếng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Trần đi về bốn phía, liên tiếp ném ra thứ gì đó, bởi vì khoảng cách khá xa cho nên mọi người không nhìn được rõ cho lắm.
- Hình như là Chân thạch!
Chỉ có Hồ quản sự là người có tu vi cao nhất ở đây, dường như đã nhìn ra cái gì đó, hắn không nhịn được cau mày nói.
- Chân thạch? Hồ quản sự, không phải là ngươi nhìn nhầm đó chứ?
Đám hộ vệ kia trợn mắt hỏi.
Nói đùa gì vậy? Chân thạch là hàng hiếm trong Đại Tề quốc, cho dù là một khỏa Chân thạch hạ phẩm kém cỏi nhất cũng có giá mười vạn ngân tệ, hơn nữa đây chỉ là giá thị trường mà thôi. Nếu như muốn mua, không mua được nha.
Trước đó tiểu tử kia thuận tay ném ra mười khỏa, chẳng phải là thoáng cái ném đi trăm vạn hay sao?
Dù Liễu gia bọn họ là đại gia tộc trong Văn Vận thành, thế nhưng lợi nhuận một năm cũng chỉ mười vạn ngân tệ mà thôi.
Thuận tay ném ra mấy năm lợi nhuận của Liễu gia, dù là ai cũng không tin được chuyện này.
- Cũng có khả năng là ta nhìn nhầm.
Hồ quản sự cũng không dám khẳng định.
- Ồ, tiểu tử kia đang làm cái gì vậy?
Sau khi ném ra hơn mười khỏa Chân thạch, Tần Trần lại ngồi xổm xuống, lấy ra thứ gì đó.
Một mùi thơm lại mang chút cổ quái từ phía xa xa nhẹ nhàng truyền đến.
- Hình như là mùi của Kết Sợi Thảo!
- Tên này bỏ một trăm ngân tệ mua một đống Kết Sợi Thảo là là dùng để đốt hay sao?
- Tên tiểu tử này bị điên rồi.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, có cảm giác như sắp phát điên.
Việc mà Tần Trần làm, bọn họ nghĩ mãi mà không rõ dụng ý của hắn.
Trong lúc mọi người đang miên man suy nghĩ thì đã nghe thấy một tiếng hót sắc bén từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Ngay sau đó mọi người nhìn thấy một cái bóng cực lớn, bao phủ không trung đánh xuống phía dưới.
Sau khi nhìn thấy bóng đen trên đỉnh đầu, tất cả người của Liễu gia kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt dại ra, dường như đã bị dọa cho ngây ngốc vậy.
Chỉ thấy cái bóng màu đen kia dài chừng mấy thuớc, ở phía chân trời cao cao, mỗi một cái lông vũ vô cùng lộng lẫy, giống như là cương phong sắt thép vậy. Hai cánh mở ra như là hai thanh chiến đao, uy phong lẫm liệt.
Còn chưa hạ xuống thì đã khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách cực lớn.
Không phải là Thiết Vũ ưng thì là cái gì chứ?
- Sao lại vậy chứ? Bây giờ là lúc Thiết Vũ ưng ra ngoài bắt mồi a, tại sao nó lại đột nhiên trở về chứ?
- Xong đời rồi, nếu để cho Thiết Vũ ưng phát hiện ra chúng ta, có lẽ toàn bộ chúng ta đều phải chết ở chỗ này a.
- Trốn, nhanh đi trốn mau.
Tất cả mọi người bị dọa cho sợ hãi, đều trốn ở phía sau nham thạch và bụi cây, thân thể run rẩy. Hai mắt ngẩng đầu lên nhìn trời cao, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bọn họ quanh năm hoạt động ở chỗ này, thực lực của Thiết Vũ ưng ra sao bọn họ là người hiểu rõ nhất. Một khi loại huyết thú này điên lên, cho dù bọn họ có nhiều người thì cũng không ngăn được nó, tuyệt đối sẽ bị tử thương thảm trọng.
Chỉ là, bọn họ đã ở chỗ này quan sát rất nhiều ngày, cho nên bọn họ biết lúc này là thời điểm Thiết Vũ ưng ra ngoài săn mồi, bình thường không có một giờ thì sẽ không về, sao hôm nay lại về nhanh như vậy cơ chứ?
Không phải là do thiếu niên kia giở trò đó chứ?
Trong lúc mọi người đang miên man suy nghĩ, chỉ thấy Thiết Vũ ưng đã nhào về phía thiếu niên ở dưới vách đá.
Theo Thiết Vũ ưng càng ngày càng gần, mọi người lại càng cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ từ trên người nó tỏa ra.
Hai mắt dữ tợn, thân thể như là giọt nước cùng với lực lượng kinh người, cùng là Thiên cấp, thế nhưng một khi chiến đấu thật sự, có lẽ Võ giả cùng cấp bậc cũng không phải là đối thủ của nó.
Sưu!
Tốc độ của Thiết Vũ ưng cực nhanh, trong nháy con mắt đã bay vút xuống. Dường như nó đã bị chọc giận vậy, miệng hung tàn rít một tiếng, móng vuốt sắc bén trực tiếp chộp về phía thân thể Tần Trần.
- Xong đời rồi.