Ánh mắt của mấy người này tràn ngập vẻ cảnh giác, tay cầm vũ khí, đi tới trước mặt Tần Trần, vây hắn lại.
- Thật là trẻ tuổi.
Thấy Tần Trần trẻ tuổi, mấy người này cả kinh, nhưng vẻ cảnh giác trong mắt cũng không giảm đi một chút nào.
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
- Các hạ là ai?
Tên Võ giả đầu lĩnh khẽ quát một tiếng, mở miệng hỏi.
- Ta chỉ là một người qua đường, trong lúc vô ý đi ngang qua nơi này. Chuyện này không liên quan gì tới các ngươi a.
Tần Trần nói.
Có thể thấy được, đây là một đám Võ giả lịch lãm ở trong Lạc Nhật sơn mạch.
- Người qua đường?
Mấy người này nhướng mày, liếc mắt nhìn nhau, cả đám đều có chút nghi hoặc.
- Mấy vị yên tâm, ta và các ngươi không có mâu thuẫn lợi ích, nếu như không có chuyện gì thì ta xin cáo từ.
Khoát khoát tay, Tần Trần tiếp tục đi về phía trước.
- Đứng lại, ngươi không thể đi lên phía trước được!
Mới đi hai bước, sắc mặt mấy người này đại biến, sưu một cái, vũ khí trong tay đồng thời xuất thủ, chỉ vào Tần Trần, ngăn không cho Tần Trần tiến lên phía trước.
- Không thể đi, chẳng lẽ đường này là của nhà các ngươi hay sao?
Sắc mặt Tần Trần trầm xuống.
Gặp Võ giả ở nơi như thế này, hai bên cảnh giác nhau là chuyện rất bình thường, có hành động lớn tới đâu thì hắn cũng có thể hiểu được.
Nhưng đối phương không cho hắn tiến lên phía trước, như vậy thì hơi quá a.
Lạc Nhật sơn mạch cũng không phải là tài sản của riêng ai. Thích đi tới đâu thì đi tới đó, dù là ai cũng không có quyền ngăn cản.
Huống chi, vách đá ở phía trước, nếu không tiến lên phía trước, chẳng lẽ hắn phải lui về phía sau hay sao?
Ánh mắt đảo qua mấy người này, tu vi của bọn họ chỉ là Địa cấp hậu kỳ, nếu như đối phương muốn tìm chết thật thì hắn cũng không ngại xuất thủ, dạy cho đám người này một bài học.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói cái gì thì đã nghe thấy một tiếng quát lạnh truyền đến.
- Làm cái gì vậy, tất cả dừng tay cho ta.
Trong rừng núi phía trước có mấy người đi tới. Mà đầu lĩnh trong đó lại là một vị nữ tử chừng hai mươi tuổi. Khuôn mặt không tệ, trong lúc giơ tay nhấc chân có khí chất của tiểu thư khuê các.
Ở bên cạnh nàng có một vị Lão giả đi theo, người mặc áo bào tro, khí độ bất phàm, trong mắt có tinh mang lập loè, tu vi chắc hẳn là Thiên cấp, hơn nữa còn không kém.
Tiếng quát lớn ban nãy chính do lão giả áo xám phát ra.
- Tiểu tỷ, Hồ quản sự.
Nhìn thấy mấy người đến, mấy tên Võ giả này thu hồi vũ khí, đều hành lễ.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lạnh nhạt quét mắt nhìn mấy tên Võ giả một cái, vị tiểu thư và Lão giả kia đều nhìn về phía Tần Trần, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ cũng đều kinh ngạc về tuổi tác của Tần Trần.
- Tiểu tỷ, Hồ quản sự, chúng ta tuần tra ở chỗ này phát hiện ra người này lén la lén lút xuất hiện ở đây. Chúng ta đã cảnh báo hắn không thể tiến lên phía trước, thế nhưng hắn lại nhất quyết muốn tiến lên, vì vậy...
Lén lút?
Tần Trần không nói gì, bản thân hắn quang minh chính đại, không ngờ đối phương lại nói là lén lút.
Hắn cười nhạt một tiếng.
Nếu như hắn muốn lén lút thật thì có lẽ ngay cả cơ hội phát hiện ra hắn mấy tên này cũng không có.
- Ồ?
Lão giả kia nghe vậy cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ chắp tay nói với Tần Trần:
- Các hạ bỏ quá cho, chúng ta không có ác ý, thật không dám đấu diếm, chúng ta là người của Liễu gia Văn Vận thành, có chuyện quan trọng phải làm ở chỗ này. Nếu như không quá quan trọng, không biết các hạ có thể đi đường vòng hay không? Lão phu cám ơn các hạ trước.
Văn Vận thành là một tòa thành lớn ở gần Vương đô, thực lực tổng thể cũng không yếu, có không ít thế lực và gia tộc.
- Xin lỗi, ta cũng có chuyện quan trọng, không tiện đi đường vòng.
Thấy đối phương khách khí, Tần Trần cũng không tiện hung hăng.
- Có chuyện quan trọng? Phía trước là vách đá, hơn nữa còn là lãnh địa của huyết thú Thiên cấp Thiết Vũ ưng, không có đường đi a. Ngươi đi qua đó thì có chuyện quan trọng gì chứ, rõ ràng là có ý đồ khác a.
Trong mấy người trước đó có một người hừ lạnh nói.
Tần Trần ngẩn ra, lúc này hắn mới kịp phản ứng, vì sao đối phương lại đề phòng mình như vậy. Theo đối phương thấy, phía trước là vách đá, không có đường đi, mà bản thân hắn lại muốn đi về phía trước, hiển nhiên là có ý đồ khác.
Thế nhưng sau khi kinh ngạc, hắn lại mừng rỡ như điên.
Thiết Vũ ưng, không ngờ tới cái tổ trên đó lại là của Thiết Vũ ưng.
Thiết Vũ ưng là huyết thú Thiên cấp, chẳng những thực lực kinh người, hơn nữa lại có tốc độ phi hành cực nhanh, đồng thời sức chịu đựng cũng rất tốt. Có thể nói nó là phi cầm huyết thú hiếm thấy trong đám huyết thú Thiên cấp, luận tốc độ, so với Huyết Trảo Thanh Ưng mà Nguyên Phong đại sư thu phục được còn mạnh hơn một bậc.
- Nếu là lãnh địa của Thiết Vũ ưng, như vậy ta càng không thể đi đường vòng được.
Tần Trần nói.
- Ngươi đừng nói cho ta biết, tiểu tử ngươi muốn thu phục Thiết Vũ ưng a?
Mấy người kia nhìn Tần Trần, vẻ mặt rất là coi thường.
Nói đùa gì vậy, Thiết Vũ ưng là gì chứ, đây chính là huyết thú Thiên cấp, hơn nữa còn là huyết thú có đẳng cấp không kém ở trong đám huyết thú Thiên cấp.
Đối với các võ giả tiến vào Lạc Nhật sơn mạch mà nói, huyết thú mà bọn họ không muốn trêu vào nhất chính là phi cầm huyết thú, bởi vì... đám huyết thú này, một khi đánh không lại thì sẽ chạy trốn, không giết chết được đối phương, hơn nữa, đối phương lại còn nhìn chằm chằm vào bọn hắn, có thể tập kích rất nhiều lần.
- Không sai.
Ai ngờ được Tần Trần lại gật đầu.
- Tiểu tỷ, Hồ quản sự, các ngươi thấy không? Rõ ràng là đối phương cố ý a, một người thiếu niên như hắn mà lại muốn thu phục Thiết Vũ ưng, như vậy không phải là nói bừa hay sao?
Mấy người kia lại càng không vui, đồng thời trong mắt còn có chút sát khí lộ ra.
Bọn họ quanh năm hoạt động ở gần đây, cho nên hiểu cực kỳ rõ bản tính và thực lực của Thiết Vũ ưng.
Dù là Võ giả Huyền cấp thì cũng không dám đối phó với nó một cách đơn giản. Thế nhưng tiểu tử này lại còn nói muốn thu phục Thiết Vũ ưng, rõ ràng là nói bậy, có ý đồ khác a.
Lần này, ngay cả lão giả kia cũng nhướng mày, hai mắt nhìn Tần Trần thật sâu.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí chung quanh cứng lại.
- Được rồi, nếu đối phương muốn tiến lên phía trước, chúng ta cũng không có quyền ngăn hắn lại, để hắn đi qua đó đi.
Ai biết lúc này nàng kia bỗng nhiên khoát tay một cái.
- Tiểu tỷ.
Mấy người kia lập tức lên tiếng.
- Lạc Nhật sơn mạch không phải là của Liễu gia chúng ta, chúng ta cũng không có bất kỳ quyền lợi gì để ngăn cản người ta đi lại, cho hắn đi.
Nữ tử kia lạnh lùng nói.
Từ bề ngoài có thể thấy nữ tử này là một tiểu thư khuê tú, thế nhưng lại có thể đảm đương một phía, nàng vừa nói thế, các Võ giả còn lại không dám mở miệng nữa mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Tần Trần.
Tần Trần gật đầu, đi qua bên người bọn họ.
- Tiểu tỷ!
Lão giả ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
- Hồ lão, chúng ta không có quyền lợi ngăn cản người ta, hơn nữa ta thấy người này cũng không phải là kẻ xấu gì cả. Các ngươi chú ý một chút là được rồi.
Nữ tử kia mở miệng nói.
- Được rồi.
Lão giả kia gật đầu, đám người kia như có như không đi theo sau lưng Tần Trần, ánh mắt không ngừng dõi theo hắn.
Đi được một lát, phía trước bỗng nhiên truyền đến mùi thuốc nồng nặc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước mặt có một mảnh dược viên. Ở xung quanh có một đám Võ giả mặc y phục giống như đám Võ giả trước đó bảo vệ ở bốn phía.
Mà ở trong dược viên còn có mấy người mặc trang phục dược sư, đang cẩn thận từng li từng tí một thu thập dược liệu.
- Hóa ra là phát hiện ra một cái dược viên ở đây, cho nên mới không cho ta đi vào.
Tần Trần bừng tỉnh.
Võ giả mạo hiểm, sợ nhất là để lộ tiền tài. Một mảnh dược viên lớn như vậy, mặc dù tuyệt đại đa số dược liệu bên trong chỉ là nhị giai, thế nhưng cũng có một chút thảo dược tam giai. Tính ra giá trị cũng phải hơn một trăm ngàn ngân tệ, khó trách bọn hắn lại khẩn trương như vậy.