Vũ Thần Chúa Tể

Chương 33: Thái độ chuyển biến

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ thấy thân thể Đông Phương Thanh run càng ngày càng lợi hại, con ngươi trợn càng lúc càng tròn, dáng dấp kia phảng phất như núi lửa ấp ủ phun trào, lửa giận tích trữ đến hết sức hùng hậu.

Ngẫm lại cũng phải, Đông Phương hội trưởng tiêu hao bao nhiêu tinh lực, thiên tân vạn khổ mới từ Huyết Mạch Thánh Địa thượng cấp xin về huyết mạch nghi kiểu mới nhất, hắn còn chưa kịp nghiên cứu, lại bởi vì nhân viên công tác sai lầm, để một thiếu niên làm hỏng, sự tình như thế phát sinh ở trên người bất luận kẻ nào, cũng sẽ cực kỳ nổi giận.

Việc đau lòng bực này, coi như đem đối phương ngàn đao bầm thây cũng không quá đáng.

Chỉ nháy mắt, không khí trong toàn bộ huyết mạch thất đọng lại làm người nghẹt thở, ngay cả hô hấp cũng như hành vi xa xỉ, mỗi một giây như thế kỷ dài đằng đẵng.

Rốt cục, thời điểm mọi người ngột ngạt đến mức tận cùng, cả người Đông Phương Thanh nhảy lên, âm thanh vang dội như kinh lôi, vang vọng toàn bộ khu vực huyết mạch thất.

- Là ai, là ai đi vào động huyết mạch nghi của lão phu, mau nói cho ta biết, đến cùng là ai?

Đông Phương Thanh đi tới trước mặt Lý Văn Vũ, gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn, như hùng sư gào thét, chấn động đến mức Lý Văn Vũ đầu say xe, nước bọt tung toé đầy mặt.

Lý Văn Vũ ở dưới Đông Phương Thanh rít gào, hoàn toàn mộng bức, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Đông Phương Thanh chấn đến nói không ra lời, mặt đỏ như gan heo.

- Là hắn, hội trưởng đại nhân, chính là tiểu tử này, làm hỏng huyết mạch nghi của ngài, còn có phục vụ viên này, là nàng thả tiểu tử kia vào, 2 người bọn họ thực đáng chết, dám to gan nhân lúc thuộc hạ sửa chữa huyết mạch nghi cho Trần Phàm đại sư, trộm vào huyết mạch thất của hội trưởng đại nhân ngài, làm hỏng huyết mạch nghi của ngài, coi như chết vạn lần cũng khó giải mối hận trong lòng thuộc hạ.

Lưu Đồng suýt chút nữa ngất đi vào lúc này lại như cá chép nhảy nhót, phẫn nộ chỉ vào Tần Trần và Lâm Tâm Nhu, chửi ầm lên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và đau lòng, phảng phất như mình cũng là một người bị hại.

- Là hắn!

Ánh mắt của Đông Phương Thanh rơi vào trên người Tần Trần, trong con ngươi loé lên vẻ ngạc nhiên, thân hình loáng một cái, liền đến trước mặt Tần Trần, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tần Trần, lạnh lùng nói:

- Người trẻ tuổi, vừa nãy là ngươi tiến vào huyết mạch thất, động huyết mạch nghi của lão phu?

- Không sai!

Tần Trần nhìn Đông Phương Thanh, biểu hiện trấn định tự nhiên, có một loại thành thục và thận trọng mà bạn cùng lứa tuổi không nên có.

- Bất quá ta không phải trộm vào, thời điểm phục vụ viên mang ta tới đây, cửa phòng này là mở, hơn nữa không ai nói huyết mạch thất này không thể sử dụng.

- Hừ, tiểu tử ngươi còn dám nguỵ biện, lẽ nào cửa mở liền đại biểu ngươi có thể tùy ý tiến vào sao? Huyết mạch nghi trong này cao thâm như vậy, ngươi một thằng nhóc nhìn hiểu sao? Nếu xem không hiểu, còn dám tùy ý lộn xộn huyết mạch nghi, đây rõ ràng là có ý định phá hoại, ta bây giờ hoài nghi, ngươi có phải là một ít thế lực có ý đồ riêng phái tới, chuyên môn phá hoại huyết mạch nghi của hội trưởng đại nhân hay không.

Lưu Đồng vì tự vệ, liền chụp mũ gian tế lên đầu Tần Trần.

- Hội trưởng đại nhân, ta hoài nghi tiểu tử này rất có khả năng là gian tế của Huyết Ma giáo.

Lưu Đồng dữ tợn nói.

Trong lòng mọi người rùng mình, Huyết Ma giáo, kia là thế lực khủng bố xú danh rõ ràng của toàn bộ bắc ngũ quốc, bọn hắn thủ đoạn tàn nhẫn, làm nhiều việc ác, nhưng thế lực cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn hơn xa bắc ngũ quốc.

Hơn nữa thế lực Huyết Ma giáo vẫn muốn nhúng tay vào trong bắc ngũ quốc, khống chế bắc ngũ quốc, chỉ là bởi vì Huyết Mạch Thánh Địa, Khí Điện… cản trở, làm cho Huyết Ma giáo vẫn chưa được như ý.

Nếu như thiếu niên trước mặt thực là Huyết Ma giáo phái đến phá hoại huyết mạch nghi của hội trưởng đại nhân, vấn đề kia liền nghiêm trọng.

Tần Trần cười lạnh, xem thường liếc nhìn Lưu Đồng:

- Ha ha, ta một bách tính bình thường của Đại Tề quốc, lại cũng có thể bị ngươi nói thành gian tế của Huyết Ma giáo, các hạ cũng thật là dám nói!

- Ngươi...

Lưu Đồng bị ánh mắt của Tần Trần đâm đau nhói, không khỏi giận tím mặt, còn muốn tiếp tục nói cái gì, nhưng không chờ hắn nói, bộp… trên mặt đã trúng một bạt tai, cả người như cái bao tải bay ra ngoài, ngã ầm ầm trên mặt đất.

Ra tay chính là Đông Phương Thanh.

- Câm miệng, gia hỏa mất mặt xấu hổ, cút sang một bên.

Một màn bất thình lình, khiến cho tất cả mọi người không hiểu ra sao.

Lưu Đồng ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.

- Hội trưởng, ta...

Đầu óc hắn choáng váng, hoàn toàn không hiểu phát sinh cái gì.

Đồng dạng không hiểu còn có Lý Văn Vũ.

Nhưng càng làm bọn họ khiếp sợ, là hành động kế tiếp của Đông Phương Thanh.

Chỉ thấy hắn bước nhanh đi tới trước mặt Tần Trần, trên mặt đột nhiên hiện ra vẻ tươi cười.

- Vị tiểu huynh đệ này, không biết sư thừa nơi nào? Tại hạ Đông Phương Thanh, là Hội trưởng Huyết Mạch Thánh Địa ở Đại Tề quốc, hôm nay có thể kết bạn thiếu hiệp, thực sự là có phúc ba đời.

Đông Phương Thanh mỉm cười, nơi nào còn có dáng dấp nổi giận như lúc trước, muốn bao nhiêu hòa ái thì có bấy nhiêu hòa ái.

Mọi người hoá đá tại chỗ, trợn mắt ngoác mồm.

Không ít người trong lòng điên cuồng hét lên: chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao hội trưởng luôn kiêu ngạo, sẽ nịnh nọt một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi?

Lý Văn Vũ và rất nhiều hộ vệ dùng sức vuốt mắt, đều cho rằng mình hoa mắt.

Tần Trần cau mày nói:

- Sư thừa thì không cần phải nói, ngươi còn có việc gì sao?

Mọi người trố mắt ngoác mồm.

Thiếu niên này có lai lịch gì, chẳng lẽ không biết đứng ở trước mặt hắn chính là Đông Phương hội trưởng sao? Coi như là vương tử Đại Tề quốc, cũng không dám nói với Đông Phương hội trưởng như vậy?

- Ạch!

Chỉ thấy Đông Phương Thanh sờ đầu, lúng túng nói:

- Cái kia, các hạ mở ra huyết mạch nghi của Huyết Mạch Thánh Địa chúng ta, không biết có thể đóng lại hay không.

Hắn nói xong, khuôn mặt hơi đỏ lên, bộ huyết mạch nghi này là hắn mới từ Huyết Mạch Thánh Địa thượng cấp cầm về, hiện nay vẫn còn không biết thao tác.

- Cái này đơn giản.

Tần Trần đi vào trong huyết mạch thất, lần này không có ai còn dám cản hắn, đều ngây ngốc nhìn Tần Trần đi tới trước huyết mạch nghi, hai tay nhanh chóng thao tác, hai tay như biểu diễn khúc nhạc, tràn ngập ý hay.

Một đạo lưu quang bảy màu loé lên, huyết mạch nghi nhanh chóng ảm đạm xuống.

Ánh mắt Đông Phương Thanh sáng ngời, nhìn chòng chọc vào thủ pháp của Tần Trần, thân thể kích động đến run rẩy.

- Khặc khục...

Chờ Tần Trần đóng huyết mạch nghi xong, Đông Phương Thanh liền xoa xoa hai tay nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, vừa nãy các hạ làm sao mở huyết mạch nghi, có thể chỉ lão phu một chút không?

Thái độ hắn cung kính, như một học đồ khiêm tốn cầu học, ước ao nhìn Tần Trần.

Tần Trần làm sao không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Đông Phương Thanh, biết người này chưa quen thuộc huyết mạch nghi, muốn từ trên người hắn học được một ít tri thức.

Hắn cũng không giấu dốt, lạnh nhạt nói:

- Ta chỉ biểu thị một lần, ngươi nhìn cho kỹ.

Dứt tiếng, hai tay Tần Trần di chuyển, ngón tay nhanh chóng lóe lên ở trên máy móc, chỉ thấy toàn bộ huyết mạch nghi đột nhiên sáng lên, lấp loé lưu quang bảy màu.

Sau đó Tần Trần lạnh nhạt nói:

- Ngày hôm nay việc này, các hạ nên rõ ràng, ta có thể đi chưa!

- Có thể, đương nhiên có thể!

Đông Phương Thanh bình phục kích động trong lòng, xoay người nhìn Lý Văn Vũ nói:

- Lý Văn Vũ, tiễn vị tiểu huynh đệ này, không... không, để ta tự mình đưa đi.

Đông Phương Thanh tự mình dẫn Tần Trần đi ra ngoài Huyết Mạch Thánh Địa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️