Vũ Thần Chúa Tể

Chương 329: Quyết định

Chương Trước Chương Tiếp

Vẻ mặt Tần Nguyệt Trì khẩn trương, chuyện nàng sợ nhất chính là Tần Trần hận phụ thân hắn.

Dù sao, một người cha lại ném mẫu tử bọn họ ở một chỗ, hơn mười năm không tới một lần. Dù là bất kỳ ai cũng phải cảm thấy giận dữ, loại chuyện này, nàng đã nghe rất nhiều lần.

- Trần Nhi, con phải tin tưởng ta, phụ thân con tuyệt đối không phải là loại người như vậy.

Vũ Thần Chúa Tể Trailer

Tần Nguyệt Trì cắn răng, vẻ tín nhiệm và kiên nghị trong ánh mắt kia khiến cho Tần Trần cảm thấy choáng váng.

- Vậy mẫu thân, tại sao người không đi tìm hắn?

Tần Trần có thể nhìn ra được cảm tình thâm hậu trong lòng mẫu thân đối với phụ thân, trải qua nhiều năm như vậy mà vẫn không phai nhạt chút nào.

Tần Nguyệt Trì thở dài một cách sâu kín, nói:

- Thật ra mấy năm nay mẫu thân vẫn muốn đi tìm phụ thân con. Thế nhưng, mẫu thân không nỡ bỏ con mà đi. Nếu mang theo con đi, nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Mẫu thân không muốn con dính vào nguy hiểm mà chỉ hy vọng con bình an, dù sao, trước đây con...

Tuy rằng Tần Nguyệt Trì không nói tiếp, thế nhưng Tần Trần cũng hiểu ý của mẫu thân. Trước đây bản thân hắn tay trói gà không chặt, ngay cả huyết mạch mà cũng không thức tỉnh được. Nếu như Tần Nguyệt Trì rời đi, có lẽ không tới vài ngày thì bản thân hắn đã bị Triệu Phượng giết chết rồi.

Mà hiện tại, mẫu thân thấy biến hóa của bản thân hắn, hiểu rõ thực lực của hắn. Cho nên lúc này trong lòng mẫu thân mới xuất hiện suy nghĩ đi tìm phụ thân.

Nghĩ tới việc những năm qua, mẫu thân vì mình mà lặng lẽ chịu đựng những thống khổ này, trong lòng Tần Trần không nhịn được có chút đau xót.

- Mẫu thân.

Hắn nở một nụ cười ấm áp, ôn nhu nói:

- Người đi đi, hài nhi ủng hộ người. Nếu tìm được hắn thì hỏi hắn một chút, vì sao hắn không tuân thủ lời hứa trước đây mà lại vứt bỏ mẫu tử chúng ta ở đây, hơn mười năm không liên lạc.

Tần Trần không quen nhìn nam nhân như vậy, mặc kệ có vấn đề gì, ném hai mẫu tử bọn họ ở nơi này hơn mười năm đã là thất trách rồi.

Thế nhưng, hắn tôn trọng lựa chọn của mẫu thân. Đồng thời hắn cũng hy vọng mẫu thân mình có thể tìm được niềm vui của riêng mình.

Vành mắt Tần Nguyệt Trì đỏ hồng, ngơ ngác nhìn Tần Trần, nàng không ngờ nhi tử mình lại hiểu ý, thông cảm cho bản thân nàng như thế.

Nàng mím môi, cố nén cho nước mắt không chảy xuống, lại dùng sức gật đầu một cái.

- Nguyệt Trì, con yên tâm, nếu như con đi, nhất vi phụ định sẽ chăm sóc tốt cho Trần Nhi, sẽ không để cho nó gặp phải một chút ủy khuất nào cả.

Lúc này, Tần Bá Thiên ở bên cạnh mở miệng, thanh âm có chút ôn nhu.

- Phụ thân, cám ơn người đã ủng hộ con.

Rốt cuộc nước mắt của Tần Nguyệt Trì cũng chảy xuống.

Trên thực tế, nhiều năm trôi qua như vậy, nếu không vì Tần Bá Thiên lặng lẽ ủng hộ thì Tần Nguyệt Trì cũng không chịu đựng được cho tới bây giờ.

Năm đó nàng liều lĩnh trốn đi, về sau lại mang theo Tần Trần quay về, chẳng những Tần Bá Thiên không trách cứ nàng mà còn đứng ở bên cạnh, ủng hộ nàng.

Mà hôm nay, Tần Trần lại ủng hộ nàng, hiểu cho nàng như thế.

Trong lúc nhất thời, thậm chí Tần Nguyệt Trì còn có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.

- Cảm ơn con, Trần Nhi.

Tần Nguyệt Trì nghẹn ngào nói:

- Tiếp đó, mẫu thân sẽ chỉ điểm con một đoạn thời gian, đồng thời cũng giải quyết tốt hậu quả. Đám người dám cả gan ám hại con, mẫu thân tuyệt đối không cho phép bọn họ sống tốt.

Ánh mắt Tần Nguyệt Trì lập lòe, vô cùng lạnh lẽo, một loại khí thế vô bì từ trên người nàng tràn ra.

Tần Trần thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, nói thật, mẫu thân từ vẻ mềm yếu trước đó trở thành cường thế như lúc này khiến cho Tần Trần cảm thấy không quen.

Thế nhưng hắn cũng có thể nhìn ra được, Tần Nguyệt Trì vẫn không yên lòng về bản thân hắn.

- Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, con có thể xử lý tốt tất cả mọi chuyện. Hơn nữa, không bao lâu nữa, không chừng con cũng sẽ rời khỏi tây bắc Ngũ quốc, đi tới một mảnh thiên địa lớn hơn nữa a.

Tần Trần cười, nếu muốn phát triển thì không thể co đầu rút cổ ở nơi như tây bắc Ngũ quốc được.

Dù sao trên người hắn còn có huyết hải thâm cừu, nếu không tranh thủ thời gian, như vậy chẳng phải là cho Thượng Quan Hi Nhi và Phong Thiếu Vũ có thêm thời gian tiêu dao tự tại hay sao?

Tần Nguyệt Trì sững sờ, chợt cười nói:

- Trần Nhi có thể nghĩ như vậy, không hổ là con của chàng. Quả thực tây bắc Ngũ quốc quá nhỏ, phụ thân con từng nói, tây bắc chi địa ở trên Thiên Vũ đại lục chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé. Thế nhưng, cho dù con muốn đi thì cũng phải tham gia xong Ngũ quốc đại bỉ rồi hãy đi. Truyền thừa ở trong di tích Cổ Nam Đô ta cũng từng nghe phụ thân con nói qua, không tầm thường, cho nên không thể bỏ qua được.

Vẻ mặt Tần Nguyệt Trì trịnh trọng nói.

- Ồ?

Hai mắt Tần Trần sáng ngời:

- Thật sao?

- Cụ thể thế nào mẫu thân cũng không quá rõ. Thế nhưng, năm đó phụ thân con đã nói qua, tây bắc chi địa này rất cổ quái. Có lẽ nơi này đã từng là một nơi quan trọng trong thời kỳ thượng cổ. Ở chỗ này có một ít di tích và truyền thừa cực kỳ đáng sợ. Bằng không, phụ thân con cũng sẽ không đi tới nơi này lịch lãm. Hơn nữa sau khi chàng nghe về chuyện Cổ Nam Đô đã từng nói qua. Không chừng truyền thừa ở trong di tích Cổ Nam Đô là cơ mật hạch tâm ở thời kỳ thượng cổ. Chỉ là, phụ thân con không thể ở chỗ này quá lâu, vì vậy cũng chưa từng tìm hiểu qua. Vì vậy cho nên mẫu thân cũng không tìm hiểu được gì.

- Thế nhưng, nếu phụ thân con đã nói như vậy, nhất định là có lý do của nó.

Tần Nguyệt Trì dùng giọng khẳng định nói.

- Ha ha, quả thực cũng có chút ý tứ.

Tần Trần như có điều suy nghĩ.

Xem ra, bản thân hắn còn phải tham gia đại bỉ tây bắc Ngũ quốc này a.

Sau đó, Tần Nguyệt Trì và Tần Bá Thiên lại trao đổi trong chốc lát.

Nhìn nữ nhi và Tôn nhi nhà mình, Tần Bá Thiên cũng cảm khái không thôi.

Trên thực tế, dùng tu vi của Tần Nguyệt Trì, muốn đối phó với Triệu Phượng là chuyện rất đơn giản. Đáng tiếc, nữ nhân Triệu Phượng này lại không hiểu rõ tình hình, luôn cho là mẫu tử Tần Nguyệt Trì sẽ đoạt đồ của nàng, thật sự là ếch ngồi đáy giếng a.

Nghĩ đến Tần Phong đã chết đi, trong lòng Tần Bá Thiên không khỏi có chút tiếc hận.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy quyết định thông gia giữa Tần gia và Triệu gia trước đó là sai lầm.

- Nguyệt Trì, Trần Nhi, hiện tại ta đã trở về, mẫu tử các con không cần phải ở đây nữa, theo ta trở về đi.

Cuối cùng, Tần Bá Thiên nhìn về bốn phía, không nhịn được thở dài một hơi.

Để cho mẫu tử hai người Tần Trần ở tại nơi này, trong lòng Tần Bá Thiên rất không đành lòng.

- Đúng vậy, tam muội, không bằng muội đi về đi. Có phụ thân ở đây, Triệu Phượng không dám... làm gì muội nữa.

Tần Viễn Chí cũng khuyên can.

- Phụ thân, nhị ca, thôi đi. Hai người cũng nghe rồi đó, ít ngày nữa muội sẽ rời khỏi nơi này. Huống chi, nhị ca cảm thấy Triệu Phượng có thể làm khó dễ được muội hay sao? Muội chỉ không muốn tiến vào căn nhà kia thêm một lần nào nữa, toàn bộ Tần gia, người có thể khiến cho muội quan tâm cũng chỉ có phụ thân và nhị ca, còn có Dĩnh nhi mà thôi. Những kẻ khác, không thấy cũng được, muội sợ nhìn thấy mà phiền.

Tần Nguyệt Trì lắc đầu.

Tần Viễn Chí không nói gì, chỉ khẽ thở dài.

Quả thực, dùng tu vi của Tần Nguyệt Trì, trước đây nàng có thể lựa chọn ở lại. Nàng rời khỏi Tần phủ chỉ là không muốn nhìn htayas những người kia mà thôi.

- Nếu con đã không muốn trở về nhà, như vậy vi phụ cũng không miễn cưỡng.

Tần Bá Thiên cũng thở dài một hơi.

- Viễn Chí, Dĩnh nhi, chúng ta đi. Ta rất muốn nhìn một chút, để xem Tần gia hơn mười năm ta chưa từng quay về đã mục nát đến mức nào.

Hừ lạnh một tiếng, Tần Bá Thiên đứng lên. Sau khi cáo từ với Tần Nguyệt Trì, Tần Trần, hắn mang theo Tần Viễn Chí và Tần Dĩnh xoay người rời đi.

Trên mặt hắn tràn ngập tà khí, trong lòng đã quyết định, lần này hắn phải cho một ít người nhìn một chút, bằng không sớm muộn gì Tần gia hắn cũng sẽ bị hủy hoại bởi đôi phu thê kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)