- Phụ hoàng, nữ nhi rất thất vọng về người.
Tử Huân lắc đầu, liên tiếp lui về phía sau.
Vành mắt nàng rưng rưng, cắn răng nói:
- Người không cứu Tần Trần, nữ nhi sẽ tự mình động thủ, dù sao cái mạng này của nữ nhi là Tần Trần cứu, hôm nay trả lại hắn cũng là hợp lẽ thường tình.
- Ngươi...
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
Triệu Cao tức đến mức phát run, hắn nháy mắt một cái với một gã cao thủ hoàng thất ở bên cạnh.
- Ầm!
Tử Huân còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương dùng một chưởng đánh trúng gáy, trong mắt nàng hiện lên vẻ khó tin, lập tức ngất đi.
- Mang Tử Huân công chúa về hoàng cung, cấm rời khỏi cửa.
Quát lạnh một tiếng, Triệu Cao lạnh lẽo nói.
- Vâng...
Lập tức có Cấm vệ quân mang theo Tử Huân công chúa trở về hoàng cung.
- Phụ hoàng, người...
Triệu Duy kinh ngạc nhìn phụ thân mình, trong mắt tràn ngập vẻ xa lạ.
- Hai người các ngươi cũng về hoàng cung đi.
Nhìn về phía Triệu Duy và Triệu Phong, Triệu Cao lớn tiếng quát khẽ:
- Người đâu, mang Thái tử và Tứ hoàng tử về cung.
- Vâng!
Một đội Cấm vệ quân xông tới.
Trong mắt Triệu Duy tràn ngập vẻ thất vọng, không nhịn được thở dài một tiếng, vô lực rời đi.
Hình tượng người phụ thân luôn luôn cao lớn ở trong mắt hắn, giờ khắc này đã sụp đổ.
Tiêu Chiến ở bên cạnh khẽ thở dài, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Cao, hắn im lặng không nói thành lời.
Lần đầu tiên, hắn thấy cảm thấy bệ hạ đã làm sai.
Ầm!
Đại trận ở cửa phủ đệ Tần Trần phát ra một tiếng nổ vang kịch liệt, vô số trận văn ở phía trên đều vỡ vụn, toàn bộ quang mang của đại trận yếu đi ít nhất một nửa.
- Ha ha ha, nhanh, nhanh lên. Vô Cực, phụ thân sắp báo thù được cho con rồi.
Nhìn Tần Trần ở trong trận pháp, ánh mắt Niệm Sóc dữ tợn, ánh mắt đỏ thẫm.
- Xong, Tần Trần sắp chết rồi.
Vô số dân chúng nhìn thấy cảnh này, không khỏi thở dài một hơi.
Ngay cả đại trận tứ giai đỉnh cấp cũng không ngăn cản được tông chủ Quỷ Tiên phái, bây giờ còn có ai có thể ngăn được đối phương cơ chứ?
Trừ Triệu Phượng và người của Tần gia ra, cơ hồ tất cả dân chúng đều cảm thấy đau lòng.
- Phải làm sao mới ổn đây?
Ở phía bên kia, Tiêu Nhã và Đông Phương Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ nôn nóng.
Bọn họ có lòng ngăn cản đối phương, thế nhưng lại không biết mình nên làm như thế nào.
Không ngờ Niệm Sóc lại không nể mặt Huyết Mạch Thánh địa và Đan các, dám muốn xuống tay với Tần Trần, hai người bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản được.
Dù sao, tu vi của bọn họ cũng chỉ tương đương với Chử Vĩ Thần, mà so với Tiêu Chiến còn yếu hơn một chút.
Hiện giờ ngay cả Tiêu Chiến cũng đã thua, bọn họ không phải là đối thủ của Niệm Sóc a.
Nếu như bọn họ biết từ trước, như vậy có lẽ bọn họ có thể gọi cứu viện, thế nhưng đối phương đến quá đột nhiên cho nên bọn hắn không kịp phản ứng, cho nên dù bây giờ có cầu cứu thì nước xa cũng không cứu được lửa gần.
Một khi đại trận bị phá, bản thân bọn họ phải dùng tính mạng mình giữ Niệm Sóc lại, để Trần thiếu có cơ hội thoát đi a.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt kiên nghị.
Kế trước mắt cũng chỉ có cách này mà thôi.
Trong đại trận.
Nhìn Niệm Sóc vô cùng bá đạo và kiêu ngạo, ánh mắt Tần Trần lạnh xuống.
Hắn mắt nhìn mọi người ở sau lưng, cùng với mẫu thân ở bên cạnh mình.
Hắn mở miệng nói:
- Một khi đại trận bị phá, chư vị lập tức rời khỏi nơi này, đừng có ra tay ngăn cản Niệm Sóc, tránh cho bị hắn làm ngộ thương mọi người.
- Sao chúng ta có thể làm vậy cơ chứ?
Đám người Tả Lập sốt ruột nói.
Trần thiếu đang nói gì vậy chứ, chẳng lẽ Trần thiếu đang định đầu hàng hay sao?
- Trần thiếu, chúng ta không thể buông tay như vậy được. Cho dù Niệm Sóc mạnh mẽ tới đâu cũng thế, chúng ta không phải là người sợ chết a.
Đám người Tả Lập gầm lên, bảo bọn họ vì mạng sống mà bỏ mặc Tần Trần, bọn họ không làm được.
- Ta không buông tay a.
Tần Trần lắc đầu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
- Kế tiếp ta sẽ đối phó với Niệm Sóc, thế nhưng các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho mẫu thân ta, hơn nữa, không muốn nên hy sinh một cách vô vị.
Kiếp trước và kiếp này, Tần Trần chưa bao giờ đầu hàng.
Dựa vào thực lực bây giờ của hắn, tuy rằng vẫn chưa phải là đối thủ của Niệm Sóc, thế nhưng cũng không phải là không có lực để đánh một trận.
Huống chi, trên người hắn còn có mấy tờ chân phù thượng cổ mà hắn lấy được từ trên người Tần Phong, một khi có cơ hội, không hẳn đã không thể làm cho Niệm Sóc bị thương a.
- Trần Nhi, không sao, con không cần lo lắng cho mẫu thân.
Lúc này, trên mặt Tần Nguyệt Trì lại bình tĩnh lạ thường, trong ánh mắt cũng không có một chút gợn sóng nào cả.
Rất khó tưởng tượng ra được, Tần Nguyệt Trì mềm yếu trước đây lúc này lại kiên cường như thế.
Giống như nguy cơ trước mắt cũng không phải lớn lao gì mà chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể vậy.
- Mẫu thân.
Tần Trần giật mình nhìn Tần Nguyệt Trì.
Mà Tần Nguyệt Trì chỉ khẽ mỉm cười với hắn.
Ầm!
Mà lúc này, theo một kích mạnh mẽ của Niệm Sóc, Cửu Cửu Sinh Tức đại trận chỉ chống đỡ được thêm một lúc, rốt cục cũng ầm ầm nổ vang.
- Ha ha ha, tiểu súc sinh, để ta xem bây giờ ngươi trốn đi đâu? Nếu như ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn dập đầu nhận sai thì có lẽ ta sẽ mở lòng từ bi, thả cho ngươi một con đường sống a.
Niệm Sóc điên cuồng cười to, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Trần, đại trận đã bị phá vỡ cho nên hắn cũng không nóng ruột, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt như là hàn vạn năm băng, làm cho mọi người sợ run.
Tất cả mọi người căng thẳng, lặng lẽ nhìn một màn này.
Bầu không khí bốn phía cứng lại, khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
- Keng!
Rút ra thanh kiếm sắt rỉ thần bí, Tần Trần nở nụ cười trào phúng nhìn về phía Niệm Sóc, hào khí ngất trời.
- Muốn động thủ thì ra tay đi, đừng có lề mề như nữ nhân vậy!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía hắn.
Tới lúc này rồi mà Tần Trần vẫn còn dám nói ra lời này, hắn không sợ chết thật hay là muốn tìm cái chết a?
- Đáng chết, tiểu súc sinh đáng chết, ngươi tự tìm cái chết.
Niệm Sóc giận dữ, cơ hồ muốn phun ba lít máu, sắc mặt của hắn trở nên u ám, bên ngoài thân thể đột nhiên có khí tức đáng sợ bạo phát ra.
- Ngươi đã tự tìm cái chết thì bản tông sẽ thành toàn cho ngươi!
Rít lên một tiếng, Niệm Sóc chợt nhún người nhảy lên, hai bàn tay giống như quỷ trảo lạnh lẽo đánh về phía Tần Trần.
- Động thủ!
Trong nháy mắt khi Niệm Sóc phi thân lên, Tiêu Nhã và Đông Phương Thanh cũng có hành động, nhào lên.
- Trần thiếu, ngươi đi mau đi.
Đồng thời trong miệng hai người phát ra một tiếng quát.
- Ha ha ha, hai người các ngươi đừng có phí tâm cơ làm gì, đối thủ của các ngươi là chúng ta.
Dường như đã sớm có chuẩn bị, ngay khi Tiêu Nhã và Đông Phương Thanh động thủ, mấy vị trưởng lão nội môn của Quỷ Tiên phái cũng ra tay.
Oanh, mấy người này bạo phát ra khí tức đáng sợ, chặn Tiêu Nhã và Đông Phương Thanh lại, không cho hai người có cơ hội ngăn cản Niệm Sóc.
Người Quỷ Tiên phái đã sớm nghĩ đến khả năng hai người sẽ nhúng tay vào chuyện này, vì vậy bọn họ cũng đã có chuẩn bị từ trước.
- Tiểu tử, hiện giờ không còn ai có thể cứu được ngươi nữa rồi, chết đi cho ta!
Một tiếng gầm dữ tợn vang lên, hai tay của Niệm Sóc cũng không chậm trễ một chút nào.
- Ai dám động đến ngoại tôn của ta?
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng gào thét bỗng nhiên vang lên.
Dường như toàn bộ thiên địa cũng phải run rẩy theo tiếng thét này, màng nhĩ của mọi người đau đớn, đầu ông ông.
Sưu!
Ở phía chân trời xa xa có một tiếng xé gió kịch liệt truyền đến, không khí như bị đánh tan. Một đạo thân ảnh mang theo tốc độ kinh người, trong chớp mắt đã đến sau lưng Niệm Sóc.