- Ầm!
Bàn tay của Niệm Sóc như là một ngọn núi lớn, hung hăng vỗ xuống, ầm ầm đập lên phía trên đại trận.
Sưu sưu!
Ánh sáng màu trắng trên toàn bộ đại trận đung đưa kịch liệt, nhộn nhạo, có vô số gợn sóng lan tràn ra bốn phía. Cuối cùng, tất cả trở lại bình thường, tiêu trừ toàn bộ chưởng lực của Niệm Sóc.
- Chuyện gì xảy ra?
- Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Thân thể Đông Phương Thanh và Tiêu Nhã dừng lại, vô cùng kinh hãi nhìn phủ đệ được ánh sáng màu trắng bao phủ ở trước mắt.
Chỉ thấy toàn bộ phủ đệ được một cỗ khí tức vô hình bao phủ, giống như tạo thành một thế giới khác vậy.
- Là trận pháp!
Mọi người kinh hô.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, vào thời khắc nguy cấp, không ngờ Tần Trần lại ném ra mấy khối trận bàn, tạo thành một cái đại trận, ngăn cản công kích của Niệm Sóc.
Chỉ nghĩ thôi, tất cả mọi người cũng đã cảm thấy khó có thể tin được.
Giống như phủ đệ trước mặt là đầm rồng hang hổ vậy!
Phải biết rằng, Niệm Sóc là cường giả nửa bước Tông sư a, trận pháp ngăn cản được công kích của hắn, ít nhất cũng phải là trận pháp tứ giai.
Mà trận pháp tứ giai, muốn bố trí cũng hết sức khó khăn, dù là một vị Trận pháp đại sư cũng phải tốn vô số tâm tư thì mới có thể bố trí thành công được.
Mà Tần Trần lại có thể làm được chuyện vung tay thành trận, như vậy phải có tạo nghệ hùng hậu như thế nào ở phương diện trận pháp cơ chứ?
- Đáng chết, ngươi nghĩ rằng dựa vào trận pháp là có thể ngăn cản được bổn tông hay sao?
So với mọi người đang khiếp sợ thì Niệm Sóc lại giận dữ.
Hắn không ngờ tới Tần Trần lại có thủ đoạn như vậy.
Rầm rầm rầm rầm ầm!
Trong cơn giận dữ, Niệm Sóc điên cuồng tấn công, công kích cuồng bạo như là hạt mưa rơi xuống, mạnh mẽ đánh vào trên vầng sáng trận pháp màu trắng kia.
Toàn bộ đại trận đung đưa kịch liệt.
Ánh sáng màu trắng liên tiếp run rẩy, có sương mù bốc lên, điên cuồng lưu chuyển.
Mỗi một kích đều có thể tạo ra gợn sóng kinh người ở trên trận pháp, thế nhưng sau đó gợn sóng lại bị trừ khử, dần dần trở lại như thường.
Liên tiếp đánh hơn mười quyền, tuy là toàn bộ đại trận vẫn lung lay sắp đổ, thế nhưng vẫn sừng sững đứng đó, bảo vệ Tần Trần.
Mọi người trợn tròn mắt, ngây ra như phỗng.
Đây là đại trận gì vậy, không ngờ lại có thể ngăn cản được một gã nửa bước Tông sư điên cuồng công kích, chuyện này quá là khoa trương a.
- Bổn tông không tin lực phòng ngự của trận pháp này lại mạnh mẽ như vậy.
Niệm Sóc phẫn nộ, oanh một tiếng, trong cơ thể hắn như có núi lửa phun trào, một cỗ khí tức kinh người bạo phát.
Đồng thời, một đạo sương mù màu đen, khó lòng phân biệt bao phủ cả người hắn, cả người như là hóa thành một đầu ác ma.
- Quỷ Ảnh Mạn Thiên —— Vô Song Nhất Kích!
Trên hai tay của hắn có vô số lệ quỷ kêu gào, rất nhiều sương mù màu đen ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một bộ xương màu đen cao chừng gần trượng, dữ tợn kinh khủng, giống như là ác ma từ trong Cửu U đi ra vậy. Nhanh chóng đi về phía đại trận, cắn một cái vào trên đại trận.
Vù vù!
Toàn bộ đại trận chấn động kịch liệt, tiếng nổ đùng đoàng liên tiếp vang lên, giống như sắp bị bộ xương kia phá hỏng vậy.
Trong đại trận, sắc mặt Tần Trần ngưng trọng, trong tay hắn nhanh chóng xuất hiện từng khối Chân thạch. Đám Chân thạch này bị hắn ném tứ tung, vào trong các ngõ ngách của trận pháp, cung cấp chân khí kinh người cho trận pháp.
Cuối cùng, sau mười mấy hô hấp.
Ầm!
Bộ xương màu đen không còn được chân lực chống đỡ, trong nháy mắt nổ tung. Mà đại trận phía trước lại một lần nữa khôi phục lại như lúc ban đầu, ánh sáng màu trắng không ngừng lưu chuyển.
Nó giống như một bức tường đồng vách sắt vậy, ngăn cản tất cả, không người nào có thể phá được.
- Chuyện này...
Thấy một màn này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, im lặng không biết nên nói gì cho phải.
Như vậy mà cũng ngăn cản được sao?
Mà Triệu Cao, sắc mặt lập tức trở nên xấu xí.
Nếu hắn sớm biết Tần Trần có một cái đại trận như vậy bảo vệ, như vậy trước đó dù có đánh chết thì bản thân hắn cũng không rút Tiêu Chiến về, phải chịu khuất nhục như vậy.
- Tông chủ, không cần công nữa.
Ngay khi Niệm Sóc chuẩn bị tấn công lần nữa thì một đạo thanh âm ngưng trọng truyền đến. Lập tức có một đạo thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh Niệm Sóc.
Chính là một trong những trưởng lão nội môn mà Niệm Sóc mang đến.
Người này mặc y phục màu đen, thân thể khô gầy, hai mắt như ưng, tràn ngập vẻ hung ác, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy sợ run.
- Tông chủ, đây là một cái đại trận Cửu Cửu Sinh Tức, chính là trận pháp đỉnh cấp trong đám trận pháp phòng ngự tứ giai. Chỉ cần chân khí bên trong bất diệt thì trận pháp sẽ liên tục lưu chuyển, bổ sung chân khí. Trừ phi có được năng lực một kích phá nát toàn bộ trận pháp, bằng không vô luận chúng ta công kích bao nhiêu lần, chỉ cần chân khí bên trong bất diệt thì trận pháp này sẽ không bị phá vỡ.
Lão giả này đi tới trước mặt Niệm Sóc, trầm giọng nói.
- Tông Lạc trưởng lão, ngươi có năng lực phá vỡ trận pháp này không?
Niệm Sóc quay đầu, nheo mắt nhìn hắn.
Bất kỳ một tông môn nào cũng có đại trận hộ sơn cùng với các loại trận pháp khác biệt. Vì vậy trong tông môn nhất định phải có một vị Trận pháp đại sư.
Mà Tông Lạc chính là Trận pháp đại sư của Quỷ Tiên phái, tu vi cực cao, mà tạo nghệ ở phương diện trận pháp cũng cực kỳ đáng sợ, đạt tới tứ giai.
Lúc trước Niệm Vô Cực dùng trận pháp Cấm Cố Hư Không để vây khốn đám người Tần Trần chính là do Tông Lạc này đưa cho hắn. Nếu không, bản thân Niệm Vô Cực không phải là Trận pháp sư, há có thể bố trí trận pháp cơ chứ?
- Nếu như là đại trận Cửu Cửu Sinh Tức hoàn mỹ, quả thực lão phu không thể phá vỡ được. Thế nhưng trận pháp này lại là trận pháp không hoàn chỉnh, dùng dùng trận bàn để bố trí. Vì vậy tất sẽ có chỗ sơ hở và chỗ thiếu hụt, lại thêm tông chủ đại nhân phối hợp, không hẳn đã không thể phá vỡ trận pháp.
Tông Lạc nheo mắt nhìn về trận pháp phía trước, tinh thần lực lan tràn ra, tinh tế cảm nhận từng phương vị của trận pháp.
- Vậy làm phiền Tông Lạc trưởng lão rồi.
Niệm Sóc cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Tần Trần ở trong đại trận, nói:
- Ngươi cho rằng trốn ở trong trận pháp là lão phu không thể làm gì được ngươi sao? Nực cười, hôm nay mặc kệ là ai tới đây, mặc kệ ngươi dùng cách gì thì cũng đừng mơ giữ được mạng sống.
Liên tiếp thất thủ khiến cho trong lòng Niệm Sóc, sự cừu hận đối với Tần Trần cũng vọt lên mức cao nhất.
- Không nghĩ tới trong đám cao thủ của Quỷ Tiên phái lại còn có một tên Trận pháp đại sư a.
Những người ở chung quanh thấy một màn như vậy, sự vui vẻ trong lòng trầm xuống, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi.
Vốn bọn họ tưởng rằng Tần Trần đã an toàn, thế nhưng lại không nghĩ rằng, chỉ có thể kéo dài một chút thời gian mà thôi.
Lúc này.
Ở trên quan đạo cách Vương đô Đại Tề quốc hơn mười dặm.
Một con ngựa to lớn đang vội vàng chạy tới, kéo theo bụi mù kinh người.
Thớt ngựa này hình thể to lớn, bắp thịt mạnh mẽ, thân cao khoảng hai thước, khác hẳn với ngựa phổ thông.
Đồng thời toàn thân con ngựa này lại có từng tầng lân giáp tinh xảo, mà đôi mắt của nó cũng là màu đỏ sậm, cực kỳ ma quái.
Lúc chạy trên đường, ngựa của một ít thương nhân trên quan đạo hoảng sợ hí dài, giống như gặp phải thiên địch, mãi tới khi đối phương đi xa mới bình tĩnh trở lại.
- Hôi Lân Huyết Nhãn, chẳng lẽ là Phi Lân Huyết Đồng trong truyền thuyết sao?
- Đây chính là bán yêu mã a, nghe nói có một nửa huyết thống của huyết thú Phi Lân thú, lực lớn vô hạn, có thể đeo vật nặng ngàn cân, ngày đi vạn dặm, chỉ có trong quân Đại Tề quốc mới có được thứ này.
- Rốt cuộc là vị đại nhân nào trở về Vương đô vậy? Có thể cưỡi Phi Lân Huyết Đồng, ít nhất cũng là đại tướng, hơn nữa còn là quân tình khẩn cấp a.
Các thương nhân trên quan đạo không nhịn được kinh hô, âm thầm suy đoán.
Chỉ là bởi vì tốc độ của Phi Lân Huyết Đồng quá nhanh cho nên bọn hắn chỉ thấy một đạo thân ảnh hùng hậu ở trên lưng ngựa, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể nhận ra được là ai.
Nhưng không hề nghi ngờ, nhất định biên cảnh đã xảy ra chuyện lớn.