Vũ Thần Chúa Tể

Chương 31: Kinh hoảng

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi... Các ngươi ở đây làm gì, là ai cho các ngươi tiến vào, làm càn, thực quá làm càn, coi trời bằng vung, quả thực là coi trời bằng vung.

Kinh nộ rống to, trong nháy mắt vang vọng toàn bộ huyết mạch thất, một tàn ảnh màu đen lóe lên, bộp một tiếng, Lâm Tâm Nhu còn chưa kịp phản ứng đến tột cùng phát sinh cái gì, cả người đã bị đập bay ra ngoài, mạnh mẽ ngã xuống đất.

Khuôn mặt Lưu quản sự vặn vẹo, như dã thú nổi giận, đôi mắt trừng đỏ như máu, ngón trỏ tay phải gắt gao chỉ vào Lâm Tâm Nhu nằm ở nơi đó, chửi ầm lên:

- Biết nơi này là nơi nào không? Ngươi một phục vụ viên nho nhỏ, là ai cho ngươi lá gan dẫn người tiến vào, quả thực là tìm chết!

Lưu Đồng gào thét, trong lòng tràn ngập lạnh lẽo, xong đời, Lý chấp sự mới dặn dò, huyết mạch thất chỉ có hội trưởng mới có khả năng sử dụng, lại bị người xông vào.

Trời ạ, đây chính là thiên đại thất trách.

Lưu Đồng hầu như đã có thể tưởng tượng phản ứng của Lý chấp sự sau khi nghe được tin tức này, mình thật vất vả mới tìm quan hệ tiến vào Huyết Mạch Thánh Địa, phí hết tâm tư thành một quản sự, không nghĩ tới hủy ở trên tay một phục vụ viên nho nhỏ.

Thời khắc này, Lưu Đồng rất muốn giết Lâm Tâm Nhu, tức giận như muốn nghiền đối phương thành tro, ánh mắt càng muốn ăn tươi nuốt sống.

Lâm Tâm Nhu phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lưu Đồng nổi giận, biết đối phương là quản sự chủ quản khu vực huyết mạch thất, trong lòng hoảng sợ vượt qua thống khổ, sợ hãi nói:

- Lưu quản sự, cửa huyết mạch thất này mở ra, ta cho rằng là huyết mạch thất thánh địa công khai, liền không nghĩ nhiều...

- Không nghĩ nhiều, ngươi biết huyết mạch thất này là của ai không? Đây chính là huyết mạch thất của hội trưởng đại nhân, ngươi dám lung tung dẫn người đi vào, để hội trưởng đại nhân biết, ngươi có mấy cái mạng để bù?

Lưu Đồng tức đến nổ phổi.

- A!

Lâm Tâm Nhu nghe nói huyết mạch thất này là của hội trưởng đại nhân, cũng cảm thấy mắt tối sầm lại, sợ đến mặt mày biến sắc.

Hội trưởng Huyết Mạch Thánh Địa, kia là nhân vật cầm quyền của thánh địa, đại nhân vật lừng lẫy Đại Tề quốc, mình lại cho người tiến vào huyết mạch thất của hắn, Lâm Tâm Nhu trong nháy mắt bị doạ bối rối, trong đầu ong ong, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

- Còn có ngươi, lung tung động huyết mạch nghi của hội trưởng đại nhân, gan to bằng trời, người đâu, coi chừng 2 người bọn họ cho ta, chờ Lý chấp sự đến đây xử trí!

Lưu Đồng nổi giận gầm lên một tiếng, đám hộ vệ Huyết Mạch Thánh Địa sớm nghe được động tĩnh vội vã tới rồi, trong nháy mắt vây quanh Tần Trần và Lâm Tâm Nhu.

Lúc này ở ngoài khu vực huyết mạch cũng bao vây không ít người, đang đứng ở bên ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, không biết bên trong phát sinh cái gì.

Trong lòng Lưu Đồng kinh hoảng, nhưng phát sinh sự tình lớn như vậy, hắn không dám không báo, lập tức thấp thỏm đi tìm Lý chấp sự.

Tần Trần nhìn đám hộ vệ vây nhốt mình, hơi nhướng mày, hắn đi ra trước hai bước, lập tức có vài tên hộ vệ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đừng nhúc nhích.

Tần Trần lạnh lùng quét nhìn hộ vệ ở bốn phía, Huyết Mạch Thánh Địa quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách, đám hộ vệ tu vi đều trên Địa cấp, vừa nhìn chính là thân kinh bách chiến, thân thủ phi phàm.

Nếu như mình dám rời khỏi, Tần Trần khẳng định những hộ vệ kia tất nhiên sẽ không chút do dự ra tay, nhiều cao thủ Địa cấp như thế, tuy Tần Trần không sợ, nhưng không muốn làm lớn chuyện.

- Yên tâm, ta sẽ không chạy, các ngươi căng thẳng cái gì.

Tần Trần ngữ khí hờ hững, không có chút cảm giác bối rối, trực tiếp đi tới trước người Lâm Tâm Nhu, nâng nàng dậy:

- Ngươi không sao chứ?

Chỉ thấy trên mặt Lâm Tâm Nhu sưng phù, nước mắt doanh tròng, bị Tần Trần nâng dậy, ánh mắt vẫn thấp thỏm lo âu, giống như trời sập vậy, khóc ròng nói:

- Tiên sinh xin lỗi, ta không biết huyết mạch thất này là của hội trưởng đại nhân, còn làm liên luỵ ngươi, lát nữa ta sẽ nói rõ ràng với Lưu quản sự, chuyện này không có quan hệ gì tới ngươi, đều là lỗi của ta.

- Yên tâm, sẽ không sao.

Tần Trần nhẹ nhàng xóa nước mắt trên gương mặt Lâm Tâm Nhu, thanh âm êm ái phảng phất như nắm giữ ma lực, để Lâm Tâm Nhu kinh hoảng trong nháy mắt giảm nhẹ rất nhiều.

Cảm thụ khí tức nam tử mãnh liệt trên người Tần Trần, gò má của Lâm Tâm Nhu hơi đỏ lên, dĩ nhiên quên mất hoảng sợ, ngược lại cảm thấy mặt nóng bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Trần.

Ánh mắt đám hộ vệ lạnh lẽo, khóe miệng cười gằn, tiểu tử kia vào lúc này còn có tâm tư tán gái, thực không biết chữ "chết" viết như thế nào, bất quá dũng khí đúng là rất lớn, có dũng khí!

- Lý chấp sự, chính là 2 người bọn họ, động huyết mạch thất của hội trưởng đại nhân.

Lúc này âm thanh vội vội vàng vàng của Lưu quản sự truyền đến, ở trước người hắn, khuôn mặt Lý chấp sự tái nhợt đi tới.

Rất nhiều hộ vệ thấy thế, dồn dập thi lễ, Lý chấp sự là tâm phúc của hội trưởng đại nhân, ở Huyết Mạch Thánh Địa có địa vị hiển hách, bọn họ sao dám thất lễ.

Nhưng Lý Văn Vũ không hề liếc nhìn bọn họ một chút, không thể chờ đợi được nhìn vào trong huyết mạch thất, nhìn thấy huyết mạch nghi ở trạng thái khởi động, một luồng hàn ý lạnh lẽo trong nháy mắt từ trên người hắn phóng ra.

Nhiệt độ toàn bộ khu vực huyết mạch thất như bỗng dưng giảm xuống mấy chục độ, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh giá thấu xương, Lý Văn Vũ xoay người, dùng ánh mắt ác liệt như có thể giết người nhìn Lưu Đồng, lạnh giọng nói:

- Lưu Đồng, đây chính là ngươi bảo đảm với ta?

- Lý chấp sự, ngoài ý muốn, đây tuyệt đối là ngoài ý muốn.

- Ta không muốn nghe giải thích, hội trưởng đại nhân vừa mới nói hắn sẽ tới, lát nữa ngươi giải thích với hắn đi.

Cái gì!

Hội trưởng đại nhân sắp tới?

Oành!

Hai chân Lưu Đồng mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, cầm lấy góc áo của Lý Văn Vũ, khóc lóc nói:

- Lý chấp sự, Lý đại sư, ngươi cứu ta, cứu ta với!

- Hừ, cứu ngươi?

Lý Văn Vũ đạp hắn ngã xuống đất, lạnh giọng nói:

- Vừa rồi ngươi bảo đảm như thế nào, lúc này mới qua bao lâu, ngươi đã để người phá hoại huyết mạch nghi mà hội trưởng đại nhân khổ sở cầu đến, ngươi biết vì bộ huyết mạch nghi này, hội trưởng đại nhân tiêu hao bao nhiêu tâm huyết, chạy tới Huyết Mạch Thánh Địa thượng cấp bao nhiêu lần không? Không nghĩ tới mới về mấy ngày, ngươi đã cho người làm hỏng, hừ, ta xem ngươi là tự cầu phúc đi.

- Lý chấp sự, chuyện thật sự không liên quan đến ta, vừa nãy là huyết mạch nghi của Trần Phàm đại sư xảy ra vấn đề, ta qua đi xử lý, là bọn họ, là phục vụ viên này dẫn người đi vào lung tung, đúng, tất cả đều là bọn họ sai.

Lưu Đồng phảng phất như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, đẩy tất cả trách nhiệm lên người Lâm Tâm Nhu và Tần Trần.

- Hanh.

Lý Văn Vũ lạnh lùng nhìn đám người Tần Trần, ánh mắt lãnh đạm, dưới cái nhìn của hắn, bất kể là ai sai, hiện tại huyết mạch nghi của hội trưởng đại nhân xảy ra vấn đề, những người này một cái cũng không sống khá giả.

Tần Trần nghe bọn họ trò chuyện, hiểu được đối phương là đang vì huyết mạch thất mình dùng mà tức giận, lạnh nhạt nói:

- Ngươi là chấp sự nơi này? Thời điểm chúng ta lại đây, huyết mạch thất này mở cửa, ai biết không thể tiến vào, nếu như có sai, cũng là vấn đề của Huyết Mạch Thánh Địa các ngươi, chuyện này hai chúng ta cũng là người bị hại, không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta có thể đi được chưa!

Dứt lời, Tần Trần đi ra ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️