Người giết chết Niệm Vô Cực là Tần Trần?
Tần Phong đã lập thiên đạo thệ ngôn, đồng thời vẻ mặt còn như vậy khiến cho mọi người không thể không nghi ngờ hung thủ giết chết Niệm Vô Cực là Tần Trần.
- Tiểu tử, ngươi còn lời gì để nói nữa không?
Nhìn về phía Tần Trần, trong con ngươi Niệm Sóc bắn ra một đạo quang mang lạnh lẽo.
Vũ Thần Chúa Tể Trailer
- Lời nói cầu sinh mà các hạ cũng tin hay sao?
Tần Trần bình thản nói.
- Tần Trần, ngươi còn dám nói như vậy sao? Nếu ngươi có bản lĩnh thì ngươi cũng hạ thiên đạo thệ ngôn đi!
Tần Phong gào thét, nhìn chằm chằm vào Tần Trần.
- Vì cầu sinh mà phát ra thiên đạo thệ ngôn, loại chuyện này chỉ có kẻ yếu mới làm. Tần Phong ngươi không có cốt khí, Tần Trần ta há có thể giống ngươi a?
Mặc dù không hiểu nhiều về Niệm Sóc, nhưng Tần Trần hiểu rõ, dùng phương thức hành sự và tính cách của đối phương trước đó, không quản mình có phát ra thiên đạo thệ ngôn hay không thì đối phương cũng sẽ động thủ với hắn, như vậy thì sao hắn phải ép mình lựa chọn phương án cầu toàn cơ chứ?
Huống chi, trên đời này vẫn chưa có ai có thể buộc Tần Trần hắn thề a.
- Các hạ, ngươi thấy chưa, người này ngay cả thiên đạo thệ ngôn mà cũng không dám làm, các hạ đã biết ai là hung thủ hay chưa?
Tần Phong điên cuồng hô.
- Các hạ, ngươi cũng thấy rồi đó, thiếu chủ Quỷ Tiên phái các ngươi không phải là do nhi tử nhà ta giết chết, là Tần Trần này. Tất cả mọi chuyện đều là do Tần Trần này làm. Hơn nữa, chắc hẳn Quỷ Tiên phái các ngươi vừa mới phái người đến ám sát Tần Trần a. Chỉ sợ người mà các ngươi phái tới đã bị Tần Trần này giết chết rồi. Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù thay cho người Quỷ Tiên phái các ngươi hay sao?
Triệu Phượng cũng nắm lấy cơ hội, vội vàng giải thích. Đồng thời, nàng cũng nghĩ đến lúc mình vừa chạy tới, trong phủ Tần Trần vừa mới trải qua chiến đấu, lại nghĩ tới đám người Khang vương nói nàng cấu kết với người Quỷ Tiên phái để ám sát Tần Trần, nàng lập tức nắm lấy cơ hội, cố gắng di chuyển lục chú ý của Niệm Sóc về phía Tần Trần.
- Chẳng lẽ, hung thủ không phải là ngươi thật sao?
Cúi đầu, Niệm Sóc nhìn về phía Tần Phong.
- Không phải ta, thực sự không phải là ta, mặc dù lúc đó ta có mặt ở đó, thế nhưng mục tiêu của ta chỉ có Tần Trần mà thôi.
Trong mắt Tần Phong hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, hắn biết lời nói của mình đã có tác dụng, hắn vừa định nói tiếp thì...
- Ầm!
Đột nhiên, Niệm Sóc vỗ xuống một chưởng, chưởng lực vô hình xông vào trong đầu Tần Phong. Thanh âm của Tần Phong ngừng lại, sinh cơ trong mắt dần dần tản đi, cuối cùng biến mất.
- Có phải là ngươi giết hay không thì sao chứ? Nếu như ban đầu ngươi ở đó thì cũng đã nói rõ ngươi có cơ hội ngăn cản Tần Trần giết chết nhi tử ta, thế nhưng ngươi lại không làm như vậy. Như vậy ngươi cũng đáng chết.
Niệm Sóc cười nhạt, bình thản nói ra một câu. Giống như người mà hắn giết chết chỉ là con kiến nhỏ bé không đáng kể vậy.
- Phong... Phong nhi?
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng ở trong bầu trời Vương đô, Triệu Phượng như là kẻ điên xông về phía trước.
- Ầm!
Thế nhưng, không đợi nàng tiến lên phía trước thì một gã trưởng lão Quỷ Tiên phái đã đánh bay nàng ra ngoài, làm nàng nặng nề ngã xuống đất, miệng không ngừng phun ra máu tươi.
- Trả lại cho ngươi!
Cười lạnh một tiếng, Niệm Sóc vung tay lên, thi thể Tần Phong bay về phía Triệu Phượng, được Triệu Phượng tiếp lấy.
- Nếu như còn dám vọng động thì ta sẽ lập tức giết chết các ngươi.
Cả người tràn ngập sát cơ lạnh như băng, giết một người là giết, giết hai người thì cũng là giết. Nếu không phải nghĩ tới việc nơi này là Đại Tề quốc thì Niệm Sóc cũng không ngại giết chết tất cả mọi người ở nơi này, chấm dứt hậu hoạn sau này.
- Không, Phong nhi, con không chết, con không chết a.
Lấy ra các loại đan dược trên người đổ vào trong miệng Tần Phong, Triệu Phượng không ngừng khóc, như là điên dại.
Triệu Trấn thấy vậy trong lòng đau đớn, nhưng lại không dám vọng động.
- Hiện giờ tới phiên ngươi.
Đưa mắt dời khỏi người Tần Phong, Niệm Sóc nhìn về phía Tần Trần.
Sưu!
Thân thể của hắn thoắt một cái xông vào trong đám người, bắn về phía Tần Trần.
- Trần thiếu cẩn thận.
- Tần Trần, cẩn thận!
Đám người Chử Vĩ Thần xuất hiện ở trước mặt Tần Trần, từng người như gặp đại địch, vẻ mặt kinh hãi không thôi.
- Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng muốn ngăn ta sao?
Niệm Sóc cười nhạt, trong con ngươi có hàn mang bắn ra, oanh một tiếng, hắn chắp hai tay lại rồi chợt đánh ra một quyền. Chỉ thấy trong hư không có một đạo quyền phong cực lớn hóa thành cự long phóng về phía trước. Nơi quyền phong đi qua, toàn bộ thiên địa biến sắc, bầu trời bị che khuất.
Đáng sợ, thật là đáng sợ.
Quyền kình chưa tới, chỉ riêng khí tức truyền đến đã khiến cho đám người Chử Vĩ Thần biến sắc. Thế nhưng lúc này bọn họ cũng không có ý định lui về phía sau mà lại không ngừng điên cuồng xuất thủ.
Quyền mang, chưởng ấn, ánh đao, kiếm ảnh các màu lập loè ở trong hư không.
Oanh ầm ầm!
Thế nhưng tất cả chỉ là vô dụng. Quyền phong kinh khủng màu đen quét qua, cao thủ của Khang vương phủ, Tần Viễn Chí cùng với rất nhiều cao thủ Huyền cấp khác đều bị đánh bay ra ngoài, tất cả đều phun ra máu tươi, không địch lại được một chiêu này.
Người duy nhất còn khá một chút là Chử Vĩ Thần, thế nhưng sắc mặt của hắn cũng tái nhợt, khí tức phù phiếm, chân thì liên tục lui về phía sau.
- Ồ! Khá lắm!
Niệm Sóc nhướng mày, uy lực một quyền này của mình thế nào, bản thân hắn hiểu rất rõ. Nếu như là Võ giả Huyền cấp hậu kỳ, trên cơ bản khó mà tiếp nổi a.
Giống như Triệu Trấn trước đó vậy, không địch nổi một chiêu của hắn.
Thế nhưng hiện tại chiêu này lại bị người kia cản lại, có thể thấy được thực lực của đối phương không tầm thường, không phải là Võ giả Huyền cấp hậu kỳ phổ thông.
Nhưng dù thế thì sao chứ, người nào cản hắn giết Tần Trần thì hắn sẽ giết kẻ đó.
- Sưu!
Khí tức trên người tăng vọt, miệng Niệm Sóc nở nụ cười nhạt, thân thể của hắn đột nhiên hóa thành từng đạo tàn ảnh màu đen xông vào bên trong đám người.
- Không được, Tần Trần, ngươi đi mau đi, để ta ngăn hắn lại.
Chử Vĩ Thần kinh hãi, hắn chỉ cảm thấy tàn ảnh của Niệm Sóc trước mắt mình mơ hồ, khó lòng nhận ra được. Làm cho hắn không cảm nhận rõ được chân thân của đối phương ở đâu, hiển nhiên đối phương đang thi triển một loại thân pháp cực kỳ cao thâm.
Thực lực như thế, bảo hắn đánh bại đối phương, chuyện này căn bản không có khả năng a.
Vì vậy cách làm duy nhất hiện tại chính là dùng hết cách để ngăn cản đối phương lại, mà Tần Trần thì mau chóng nắm lấy cơ hội rời khỏi nơi này.
- Muốn đi, ngươi nghĩ dễ như vậy sao?
Sưu sưu sưu!
đám người Lăng Trung Quỷ Tiên phái tiến lên, đáp xuống chung quanh phủ đệ, bao vây đám người Tần Trần.
Lúc này cao thủ Triệu gia và người của Tần gia đã sớm rời khỏi phủ đệ. Mà những Thành Vệ Quân kia thì chỉ có thể ở phía xa xa bên ngoài, cũng không dám gia nhập vòng chiến. Vì vậy trong phủ của Tần Trần cũng không quá chật chội.
Tần Trần muốn thừa dịp loạn mà chạy trốn, khó mà làm được.
- Giết đi, giết đi, giết chết Tần Trần, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, tất cả đều phải chết ở chỗ này a.
Ngoài phủ đệ, người Triệu gia và Tần gia đều ném ánh mắt tức giận và oán hận về phía Tần Trần cùng với Niệm Sóc đang ở trong phủ đệ.
Trong lòng bọn họ tràn ngập vẻ oán độc, dù là đối với Tần Trần hay là đối với người Quỷ Tiên phái cũng vậy.
Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, tất cả đều phải chết ở chỗ này a.
Ầm!
Trong nháy mắt Chử Vĩ Thần và Niệm Sóc đã giao thủ với nhau.
Chưởng ảnh của Niệm Sóc mơ hồ, bộc phát ra uy lực cực kỳ đáng sợ.
Ban đầu Chử Vĩ Thần còn có thể dựa vào thực lực cường đại và kinh nghiệm chiến đấu để chống đỡ, thế nhưng rất nhanh hắn đã rơi vào thế hạ phong, phải liên tiếp chống đỡ thân pháp đáng sợ của Niệm Sóc.
Ầm!
Phòng thủ mà không công, cuối cùng hắn cũng để lộ ra sơ hở, không tránh kịp mà bị một chưởng của Niệm Sóc đánh vào ngực, làm cho hắn phun máu bay ra ngoài.
- Chử Viện trưởng, ngươi không sao chứ?
Mọi người nóng nảy, xúm lại hỏi han.
- Ngươi là Viện trưởng Thiên Tinh học viện, đệ nhất học viện Đại Tề quốc sao? Cũng chỉ như vậy mà thôi. Hơn nữa, không cần phải phản kháng không cần thiết, ngươi không ngăn được ta đâu. Đừng làm ta không nhịn được mà phải dùng một chưởng giết chết ngươi.
Trải qua vài lượt giao thủ, rốt cuộc Niệm Sóc cũng biết thân phận của Chử Vĩ Thần, khóe miệng hắn nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng.
Rồi sau đó, thân thể hắn nhảy lên, bắn về phía Tần Trần, giống như là một đầu chim ưng vồ mồi vậy.
Giờ phút này, ở đây đã không còn ai có thể cản được Niệm Sóc nữa.
Tần Trần .