Vũ Thần Chúa Tể

Chương 303: Không sợ hãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Đám người Khang vương gia khẩn trương vạn phần, thế nhưng đám người Triệu Trấn và Triệu Phượng lại không hiểu ra sao cả.

Cấu kết với Quỷ Tiên phái, ám sát Tần Trần sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thế nhưng, cảnh tượng hiện tại quỷ dị như vậy khiến cho đám người Triệu Phượng không biết nên nói cái gì cho phải.

- Phụ thân, Khang vương nói vậy là sao? Rốt cuộc là có ý gì?

Triệu Phượng cau mày, dùng giọng giễu cợt nói:

- Cho dù muốn hãm hại chúng ta, cứu Tần Trần thì cũng phải tìm một cái lý do tốt một chút chứ? Cấu kết với Quỷ Tiên phái, chuyện này mà hắn cũng nghĩ ra được, Triệu gia ta và Quỷ Tiên phái nào có quan hệ gì chứ?

Triệu Trấn cũng có chút mơ hồ, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như hắn nghĩ. Hắn lắc đầu nói:

- Trước tiên không quan tâm tới những chuyện này nữa. Tòa phủ đệ này có chút cổ quái, dường như ban nãy đã trải qua một trận đại chiến.

- Chẳng lẽ thực sự có người của Quỷ Tiên phái đến ám sát Tần Trần hay sao?

Triệu Phượng bị dọa cho giật mình, chợt cau mày nói:

- Không đúng, coi như ám sát thì cũng phải ám sát Phong nhi trước a. Dù sao không phải Quỷ Tiên phái bọn họ cho rằng người giết chết Thiếu tông chủ Niệm Vô Cực của bọn họ là Phong nhi hay sao?

- Ta cũng không biết.

Triệu Trấn cũng rất buồn bực, thế nhưng hắn là người trầm ổn, cho nên cũng không có biểu hiện gì ở trên mặt.

- Tam muội, Trần Nhi, chúng ta tới rồi. Hai người yên tâm, có chúng ta ở đây, Triệu Trấn này đừng mơ thực hiện được ý đồ.

Tần Viễn Chí mang theo Tần Dĩnh đi vào phủ đệ, cũng cao giọng hô.

- Nhị ca!

Nghe thấy thanh âm của nhiều người như vậy, lúc này Tần Nguyệt Trì mới từ trong phòng đi ra, vẻ mặt kích động không thôi.

- Tam muội, muội không sao chứ?

Mọi người vội vàng tiến lên đón, thấy dường như Tần Nguyệt Trì bình yên vô sự, cả đám đều cảm thấy yên lòng.

- Đa tạ mọi người quan tâm, ta không sao.

Tần Nguyệt Trì lắc đầu.

- Trần Nhi đâu?

Tần Viễn Chí lại nói, kẻ khác cũng nhìn về phía Tần Nguyệt Trì.

- Trần Nhi đang ở trong trận pháp, dường như đang luyện chế thứ gì đó.

Tần Nguyệt Trì nói.

Lời còn chưa dứt thì một đạo thân ảnh đã xuất hiện ở trên phế tích, xuất hiện ở trước mặt mọi người, chính là Tần Trần.

- Trần thiếu, ngươi không sao chứ? Quá tốt rồi.

Đám người này kinh hỉ xông về phía trước.

Nghe nói hắn bị Võ giả Huyền cấp ám sát, hơn nữa còn là cao thủ Quỷ Tiên phái, cho dù có Thành Vệ Quân báo tin an toàn, thế nhưng trong lòng bọn họ vẫn tâm thần bất định. Hiện tại thấy Tần Trần bình yên vô sự thật, lúc này mọi người mới bình tĩnh lại.

Giống như là mở khóa vậy, tảng đá lớn trong lòng mọi người rơi xuống, làm cho tất cả mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

- Ngươi là Tần Trần?

Chỉ là, không chờ bọn họ kinh hỉ bao lâu thì đã có một đạo thanh âm lạnh lùng truyền vào trong tai mọi người.

Vừa ngẩng đầu thì đã thấy đám người Triệu Trấn đang lạnh lùng đi tới.

Tuy rằng nhân số bên Triệu Trấn không nhiều, thế nhưng chẳng biết tại sao, Triệu Trấn vừa đi vào thì bầu không khí trong phủ đệ đã trầm xuống, lấy hắn làm trung tâm, tạo thành một không gian đặc thù.

- Cường giả Huyền cấp, hơn nữa còn là Huyền cấp hậu kỳ.

Tần Trần nhướng mày.

Ở Đại Tề quốc, Võ giả Huyền cấp đã được gọi là cao thủ, là cường hào một phương.

Mà ở trong Huyền cấp được chia thành Huyền cấp sơ kỳ, phía trên Huyền cấp sơ kỳ còn có trung kỳ và hậu kỳ.

Một cường giả Huyền cấp hậu kỳ đã có thể được gọi là lực lượng mạnh mẽ nhất Đại Tề quốc, nhân vật như vậy ở trong toàn bộ Đại Tề quốc cũng không nhiều, lác đác không có mấy người.

Có thể nói, bất kỳ một vị Võ giả Huyền cấp hậu kỳ, chỉ cần hắn một lòng kinh doanh thì có thể tạo ra một gia tộc hào phú trong vòng vài chục năm.

Đây cũng là chỗ đáng sợ chân chính của Võ giả Huyền cấp hậu kỳ.

- Trần thiếu, người này tên là Triệu Trấn, là phụ thân của Triệu Phượng, người Triệu gia Lĩnh Nam. Mà Triệu gia Lĩnh Nam lại là nhất đại hào phú trong Đại Tề quốc ta. Đồng thời cũng là một trong những quận giàu có nhất Đại Tề quốc ta. Hiện tại toàn bộ Lĩnh Nam, cơ hồ có bảy thành kinh tế và chính trị đều bị Triệu gia này khống chế. Trừ chuyện này ra, tổ tiên của Triệu Trấn cũng có huyết mạch hoàng thất, theo bối phận mà nói. Có lẽ bệ hạ hiện nay còn phải gọi Triệu Trấn này một tiếng thúc thúc. Đương nhiên, những chuyện này đều là lịch sử. Hiện tại thân phận hoàng thất của Triệu gia Lĩnh Nam đã bị thủ tiêu, hiện tại chỉ là một hào phú mà thôi.

Khang vương gia giải thích rõ ràng cho Tần Trần nghe.

Triệu gia Lĩnh Nam?

Tần Trần cười nhạt.

Xem ra chắc là Triệu Phượng không giết chết được hắn cho nên mới dẫn đám người này tới.

- Chính là Bản thiếu, không biết lão đầu ngươi tới đây là có chuyện gì? Nơi đây là phủ đệ của Tần Trần ta, đồng thời cũng không chào đón ngươi!

Lão... Lão đầu?

Tất cả mọi người ngây người.

Đây chính là gia chủ Triệu gia Lĩnh Nam a, là bá chủ một phương trong Đại Tề quốc.

Ai dám gọi hắn như vậy chứ? Cho dù là Khang vương thì cũng không dám gọi hắn như vậy a?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Trần, chỉ sợ trong Đại Tề Quốc cũng chỉ có một mình Trần thiếu mới có thể tùy ý như thế. Bọn họ không thấy một chút sợ hãi nào từ trên người Trần thiếu a.

- Hừ, tuy là lão phu ở Lĩnh Nam, thế nhưng cũng đã nghe nói qua danh tiếng kiêu ngạo của các hạ, hôm nay gặp mặt, quả thực là danh bất hư truyền a.

Triệu Trấn cười lạnh một tiếng, dường như cũng không vì lời nói của Tần Trần mà giận dữ, hắn nói:

- Hôm nay lão phu tới đây là muốn đòi lại công đạo cho hai vị Tôn nhi của ta.

- Ngươi nói hai tên phế vật này sao? Bọn họ có công đạo gì để nói chứ?

Tần Trần ra vẻ xem thường nhìn hai huynh đệ Tần Phong.

- Tần Trần, ngươi đừng có càn rỡ, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi biết tay.

Tần Phấn tức giận đến mức giậm chân.

So với hắn, Tần Phong tỉnh táo hơn nhiều. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Tần Trần, đôi mắt như là rắn độc, như thú săn âm trầm nhìn chằm chằm vào con mồi của mình. Dường như chỉ cần có cơ hội là hắn sẽ hung hăng cắn một miếng thịt trên người đối phương vậy.

- Công đạo gì sao? Ngươi còn dám nói tới chuyện này? Vào kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh học viện, các hạ đánh ngoại tôn Tần Phấn ta bị thương thành phế nhân. Về sau khi khảo hạch vòng loại tây bắc Ngũ quốc còn chặt đứt một tay của ngoại tôn Tần Phong ta. Ngươi cảm thấy ta có thể bỏ qua được chuyện này sao?

Triệu Trấn cười nhạt.

- Triệu Trấn, kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh học viện là do Tần Phong tự mình động thủ đả thương người khác, không trách được khi bị người khác phế. Còn Tần Phong, khảo hạch vòng loại Ngũ quốc không phân sinh tử, Tần Phong tài nghệ không bằng người, có thể trách ai được chứ? Huống chi, cánh tay của Tần Phong, nghe nói là do người của Quỷ Tiên phái chặt đứt, có liên quan gì tới Tần Trần chứ?

Khang vương không nhịn được gầm lên.

Triệu Trấn híp mắt, cười lạnh nói:

- Khang vương, tiểu tử Tần Trần này không phải nhi tử ngươi, ngươi gấp gáp như vậy làm gì chứ?

Lúc này Triệu Phượng ở bên cạnh cười gằn nói:

- Phụ thân, chuyện này cũng không chắc chắn a. Trước đây Tần Nguyệt Trì bỏ trốn với người khác, cũng không ai biết nam nhân của nàng là ai. Không chừng lại là Khang vương này cũng không biết chừng nha. Nếu không vì sao mấy ngày qua Khang vương lại chiếu cố mẫu tử Tần Nguyệt Trì như vậy cơ chứ?

- Ngươi, làm càn...

Khang vương giận tím mặt, nói:

- Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta.

Khuôn mặt hắn đỏ lên, tức giận đến mức cả người run run, mắt trợn trắng.

Hắn không sợ bị người khác nói xấu, thế nhưng hắn lại sợ làm cho Tần Trần tức giận a.

- Khôn ngờ Triệu Phượng này lại dám nói với mẫu thân như thế, quả thực là đáng chết.

Hai mắt Tần Trần lập tức trở nên lạnh lẽo.

Rầm!

Đám Thành Vệ Quân chung quanh đều xông tới, tất cả đều rút vũ khí của mình ra.

- Khang vương, ta khuyên ngươi đừng nhúng tay vào vũng nước đục này. Hôm nay ta chỉ muốn tới tìm Tần Trần để tính sổ, chuyện này không liên quan tới người khác, các ngươi có thể tránh ra được rồi đó.

Triệu Trấn híp mắt, không chút sợ hãi nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)