Vũ Thần Chúa Tể

Chương 301: Phản bội.

Chương Trước Chương Tiếp

- Một!

- Hai!

Thanh âm lạnh như băng, như tiếng của tử thần vang vọng ở trên bầu trời Tần phủ.

- Tần Phong không ở trong Tần phủ, nếu không hắn đã xuất hiện rồi. Thần Chúa Tể Trailer

Mắt thấy Niệm Sóc muốn động thủ, Đại trưởng lão Tần Thương Vân cắn răng nói.

Hắn không thể mang tính mạng của đệ tử Tần gia đi mạo hiểm.

- Không ở trong Tần phủ sao?

Niệm Sóc nhướng mày.

- Mấy người các ngươi, đi vào lục soát cho ta, Lăng Trung, ngươi dẫn đầu!

Niệm Sóc nói với mấy tên cường giả Quỷ Tiên phái ở bên cạnh mình.

- Vâng!

Nhóm cường giả này thả người lướt vào trong Tần phủ.

Trong đó Lăng Trung dẫn đầu, dù sao trong nhiều người như vậy, những kẻ khác mới chỉ nhìn thấy Tần Trần qua tranh, chỉ có một mình Lăng Trung là tận mắt gặp qua Tần Trần.

- Các ngươi...

Phốc!

Phun ra một ngụm máu tươi, Đại trưởng lão Tần gia tức giận tới mức phun máu, cả người run run.

Trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập vẻ khuất nhục.

Sỉ nhục, sỉ nhục!

Tần gia ngang dọc Đại Tề quốc nhiều năm như vậy, đã bao giờ bị người ta lăng nhục như thế chứ? Lúc này toàn bộ Tần phủ giống như là một căn phòng không người vậy, để cho người khác tùy ý tiến vào lục soát.

Dân chúng chung quanh cũng thổn thức không thôi.

Đồng thời trong lòng cũng rất là tức giận, Quỷ Tiên phái này quá là kiêu ngạo, đây chính là Đại Tề quốc mà không phải là Quỷ Tiên phái của đám người này a. Không ngờ đám người này lại dám ngang nhiên xuất thủ, quá càn rỡ.

- Người nào dám gây sự ở đây?

Mà lúc này, biến cố ở nơi này cũng hấp dẫn Thành Vệ Quân tuần tra ở chung quanh chạy tới.

Nhìn thấy là Tần gia có chuyện, tên Thành Vệ Quân đầu lĩnh kia chấn động, trong lòng mừng rỡ:

- Không ngờ lại có người dám gây sự ở Tần gia, đây chính là chuyện tốt a. Chỉ cần ta xuất thủ giúp một tay, không chừng có thể tạo mối quan hệ với Tần gia a.

Thế nhưng, trong lòng còn chưa kịp kinh hỉ xong, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, những Thành Vệ Quân này đều bị hùa dọa, cả đám đều đứng tại chỗ.

- Chuyện này... Đây không phải là nhị trưởng lão Tần gia sao?

- Còn Tam trưởng lão nữa.

- Saoo tất cả đều bị thương vậy?

Đại trưởng lão Tần gia Tần Thương Vân rất ít khi đi lại ở bên ngoài. Vì vậy người biết hắn cũng không nhiều, thế nhưng nhị trưởng lão và Tam trưởng lão lại là người có chút tên tuổi, thường ngày nhàn rỗi sẽ xuất hiện, đi tản bộ, cho nên cũng có không ít người biết mặt hai người bọn họ.

Đội trưởng Thành Vệ Quân nhìn thấy cảnh này bị dọa không nhẹ, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Các ngươi...

Quay đầu, hắn kinh hãi nhìn đám người Niệm Sóc, đám người kia có lai lịch gì? Ngay cả Tần gia mà cũng dám động hay sao?

- Cút!

Niệm Sóc nhìn về phía Thành Vệ Quân, miệng không khỏi quát lạnh một tiếng.

Một cỗ khí tức vô hình xông vào trong cơ thể đám người kia.

Phốc phụt!

Mở miệng phun ra một ngụm tiên huyết, những Thành Vệ Quân này không ngừng lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, cả đám bị hù dọa cho mất hồn mất vía, vội vàng rời khỏi đám người.

- Cẩn thận, đám người kia là người của Quỷ Tiên phái.

Có dân chúng không nhịn được truyền âm nhắc nhở bọn họ.

- Quỷ Tiên phái?

Đội trưởng Thành Vệ Quân giật mình, tại sao người của Quỷ Tiên phái lại chạy tới Vương đô Đại Tề quốc cơ chứ?

- Đa tạ đã nhắc nhở.

Không chút do dự, tên đội trưởng Thành Vệ Quân này vội vàng dẫn người rút đi.

Bởi vì bọn họ biết, chuyện này không phải là chuyện bọn họ có thể nhúng tay vào, nhất định phải mau chóng thông báo cho thống lĩnh, đồng thời cũng bẩm báo cho bệ hạ biết mới là thượng sách.

Sưu sưu sưu!

Trong Tần phủ truyền đến tiếng náo loạn, cũng không lâu sau, Lăng Trung và mấy tên cường giả khác trở về.

- Bẩm tông chủ, Tần Phong không ở trong phủ.

Quì một gối xuống dưới đất, Lăng Trung lắc đầu nói.

- Nói mau, Tần Phong đang ở đâu?

Bắt Đại trưởng lão Tần Thương Vân lại, ánh mắt Niệm Sóc tràn ngập vẻ dữ tợn, dường như chỉ cần đối phương không mở miệng là hắn sẽ chém giết đối phương tại chỗ vậy.

- Các hạ tới Đại Tề quốc ta dương oai, chẳng lẽ không sợ hoàng thất Đại Tề quốc ta tức giận sao?

Tần Thương Vân trợn mắt lên, tức giận nói.

Hắn không muốn nói ra chỗ của Tần Phong, bởi vì hắn biết một khi nói ra, rất có thể Tần Phong sẽ gặp nguy hiểm.

Được xem như là đệ nhất thiên tài Tần gia, Tần Phong chính là tương lai của Tần gia.

- Ha ha, ngươi không muốn nói phải không?

Tay phải nhấc một cái, Niệm Sóc cũng không nói nhiều lời mà một cỗ hấp lực từ trong lòng bàn tay hắn sinh ra, lập tức hút một gã đệ tử Tần gia vào trong tay, giống như là xách một con gà con vậy.

- Cho ngươi ba giây, nếu như không nói lời nào thì ta sẽ giết một người, giết cho tới khi nào ngươi nói thì thôi.

Niệm Sóc không tin hắn giết từng người mà gia hỏa này vẫn cứng miệng, không khai ra chỗ của tiểu tử kia.

- Đại trưởng lão, cứu ta.

Tên đệ tử kia bị Niệm Sóc nắm trong tay, chân khí trong cơ thể như cứng lại, không thể điều động được chân khí, ngay cả giãy dụa cũng không thể mà chỉ có thể hoảng sợ hô cứu mạng mà thôi.

Ánh mắt Đại trưởng lão trở nên dữ tợn, phẫn nộ quát:

- Có gan thì ngươi giết ta trước đi!

- Giết ngươi? Ha ha!

Niệm Sóc cười nhạt:

- Xem ra ngươi rất kiên cường, rất tốt, mấy người các ngươi nghe hiệu lệnh của ta. Chỉ cần ta đếm tới ba mà lão nhân này vẫn không nói thì các ngươi lập tức giết người cho ta. Giết từ mấy tên tiểu bối này trước, không phải Tần Phong giết Vô Cực sao? Như vậy ta cũng sẽ làm cho Tần gia tuyệt hậu.

- Vâng, tông chủ!

Mấy tên cường giả của Quỷ Tiên phái cười gằn đi lên phía trước. Sau khi đi tới trước mặt vài tên đệ tử hơn hai mươi tuổi của Tần gia thì miệng lập tức nở nụ cười dữ tợn.

- Một!

- Hai!

Niệm Sóc chậm rãi đếm, thế nhưng Tần Thương Vân vẫn nhắm mắt không nói gì.

- Không, đừng giết ta, đừng giết ta!

- Ta nói, ta nói!

- Ta biết Tần Phong đi đâu.

Không cần Niệm Sóc đếm tới ba thì cả đám đệ tử của Tần gia đã hoảng sợ kêu lớn, mỗi một người đều bị hù dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, hồn lìa khỏi xác.

- Các ngươi...

Đại trưởng lão tức giận, đám người này thật là không có cốt khí a.

- Đại trưởng lão, đừng trách chúng ta. Tần Phong là đệ tử Tần gia, chúng ta cũng là đệ tử Tần gia a, không thể vì một mình Tần Phong mà hi sinh chúng ta được, trưởng lão thấy thế có đúng không?

Mấy tên đệ tử này hô lớn.

Sau đó, bọn hắn hoảng sợ nói với Niệm Sóc:

- Tần Phong đi tới nhà Tần Trần, nhà Tần Trần ở thành Tây.

Phốc!

Lúc này Đại trưởng lão không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi.

- Thấy không, trong Tần gia các ngươi vẫn còn có không ít nghĩa sĩ chân chính a?

Niệm Sóc cười lạnh một tiếng, ngữ khí tràn ngập vẻ trào phúng, sau đó hắn quay đầu nói:

- Mấy người các ngươi dẫn chúng ta qua đó, nếu như lời các ngươi nói là thật thì có thể sống, bằng không, các ngươi đừng mong qua được ngày hôm nay.

- Được, chúng ta cam đoan lời nói của chúng ta là thật.

- Ta sẽ lập tức mang các ngươi đi.

Tuy là bình thường đám người này có quan hệ rất tốt với Tần Phong, thế nhưng đến thời khắc sinh tử lại không có một chút can đảm nào cả.

Cả đám chỉ hận không lập tức tìm được Tần Phong, để bản thân thoát thân mà thôi.

Ngay sau đó ở dưới ánh mắt của đám người Tần gia, đám người Niệm Sóc đi về phía phủ đệ Tần Trần.

- Đám súc sinh vô dụng này.

Đại trưởng lão Tần Thương Vân tức giận đến mức phun máu, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Dân chúng chung quanh cũng không biết nên nói gì, thật là không có tiết tháo a. Đây là đệ tử Tần gia, vũ huân thế gia hay sao?

- Đại trưởng lão.

Đám người Tần gia vội vàng chạy tới, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ:

- Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Bình thường bọn họ rất kiêu ngạo, nhưng giờ phút này cả đám lại thất hồn lạc phách, hoàn toàn không có ý tưởng gì hay.

- Kế trước mắt là lập tức thông báo cho gia chủ Tần Viễn Hùng, đồng thời cũng phái người tới hoàng cung, báo cho bệ hạ biết. Nhờ bệ hạ phái cao thủ tới, như vậy mới có thể ngăn cản được Quỷ Tiên phái a.

Tần Thương Vân cắn răng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)