Giao thủ giữa hai người, kể ra thì thấy dài dòng kì thực chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Một kiếm vừa đâm ra, Lý Dương không có lực phản kháng, chỉ một chút nữa là đầu một nơi mình một nẻo.
- Tiểu tử thúi, đi chết đi!
Chẳng biết lúc nào, Tả Đao đã thanh tỉnh lại, thấy cảnh tượng trước mắt, cả kinh khiến lông tơ cũng dựng lên.
Không còn kịp suy tư rốt cuộc phát sinh chuyện gì, rít lên một tiếng, Tả Đao cầm chiến đao giơ lên thật cao, ngang nhiên trảm sát về phía Tần Trần.
- Ma ngục đao... thiên băng địa liệt!
Ầm ầm!
Ánh đao đáng sợ chém ngang không trung đánh về phía Tần Trần, uy thế giống như núi lở.
- Giết một tên trước!
Trong mắt Tần Trần hiện lên vẻ xơ xác tiêu điều, không đặt công kích của Tả Đao vào trong mắt, tinh thần lực vừa động, ba thanh phi đao ngăn ở trước người, sau đó dùng khí thế kinh người mà phóng đi.
Đồng thời, trường kiếm trong tay hắn không dừng lại chút nào, tốc độ còn nhanh hơn, như là một tia chớp phá thiên mà đến.
Trong nháy mắt kiếm quang chiếu đến, Lý Dương bị kiếm khí kích thích, ánh mắt lập tức tỉnh táo lại.
Thế nhưng, hắn đã không kịp phản ứng nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm mang kinh khủng mạnh mẽ đâm vào mi tâm của hắn.
- Không!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, Lý Dương sinh lòng hối hận không cam lòng, cho dù xảy ra chuyện gì hắn cũng không nghĩ tới, bản thân mình đường đường là trưởng lão nội môn Quỷ Tiên phái, không ngờ lại chết ở vương đô Đại Tề Quốc, hơn nữa còn chết trong tay một thiếu niên mười mấy tuổi.
- Ta không cam lòng!
Tiếng kêu thê thảm xuyên thấu không gian.
Phốc phốc!
Kiếm quang nhoáng lên, sinh cơ Lý Dương cũng tỏng nháy mắt trở thành hư vô.
Ngay sau đó, đao mang của Tả Đao đánh xuống, rầm rầm rầm đánh bay ba thanh phi đao Tần Trần vừa đánh ra, sau đó rơi trên người Tần Trần, kịch liệt nổ tung như muốn nuốt sống hết thảy.
Nơi này Tần Trần đại chiến, phát ra tiếng nổ thật to, lúc mới bắt đầu mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh, tất cả thành vệ quân tuần tra bên ngoài đều đã bị kinh động.
Ngẩng đầu, nhìn thấy trong phủ Tần Trần bụi bay mù mịt, đồng thời còn có khí tức kinh người tràn ra.
- Không tốt, là trong phủ Trần Thiếu.
- Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người muốn ám sát Trần Thiếu?
- Nhanh đi thông tri Tả Lập thống lĩnh!
Tất cả thành vệ quân đều cả kinh đến ngây người, mọi người đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ rất rõ ràng quan hệ của Tần Trần và Tả Lập thống lĩnh.
Lúc này Tả Lập thống lĩnh hơn 30 tuổi, cũng đã là cường giả Thiên cấp trung kỳ đỉnh phong, trở thành tân quý bên trong thành vệ quân, dựa theo tốc độ này tiếp tục tu luyện, tương lai Tả Lập thống lĩnh muốn đột phá Huyền cấp, cũng không phải là không thể, thậm chí có thể trở thành thủ lĩnh thành vệ quân, hoặc được điều vào Cấm Vệ quân.
Đến lúc đó, tương lai của bọn họ cũng sẽ phát triển theo.
Mà tất cả những chuyện này, mấy trăm người bọn họ đi theo Tả Lập thống lĩnh đều hiểu rõ, tất cả đều là công lao của Tần Trần.
Lúc này một đội nhân mã bọn họ, cơ bản không có nhiệm vụ gì đặc biệt, luôn luôn tuần tra xung quanh phủ đệ của Tần Trần, bảo vệ an toàn của Tần Nguyệt Trì.
Lúc này bên trong Tần gia xảy ra chiến đấu nhưng trước đó không ngờ bọn họ một chút cũng không phát hiện ra, dĩ nhiên là không làm tròn chức trách, tội này thật nghiêm trọng.
Vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, nhóm thành vệ quân này đua nhau xông vào phủ đệ Tần gia.
Rồi sau đó, liền thấy cảnh tượng phòng ốc xung quanh Tần Trần sụp đổ.
- Trần Thiếu!
Những thành vệ quân vừa xông vào tất cả đều hét lên kinh ngạc, không nhịn được muốn xông lên trước.
- Cẩn thận!
Cách đó không xa, Tần Nguyệt Trì kinh hô, ngăn cản nhóm thành vệ quân.
- Tần tiểu thư, chúng ta. . .
Gương mặt của nhóm thành vệ quân hiện lên lo lắng, từng người một đều quay đầu nhìn lại, mặt lộ vẻ không hiểu.
Chỉ thấy, trên mặt Tần Nguyệt Trì cũng mang theo vẻ lo âu, thế nhưng ánh mắt lại hết sức trấn định, khẩn trương nói "Đối phương là tứ giai võ giả Huyền cấp, các ngươi đi lên, cũng không giải quyết được gì, nhanh đi thông tri cho viện trưởng Chử Vĩ Thần, và Đan Các Các chủ Tiêu Nhã. . .
- võ giả Huyền cấp?
Tất cả thành vệ quân giật nảy mình, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
võ giả Huyền cấp, chuyện này không giống bình thường, toàn bộ vương đô Đại Tề Quốc, huyền cấp võ giả vô cùng thưa thớt? Là thế lực nào lại phái cường giả như vậy đến ám sát Trần Thiếu?
Nếu quả thật là như vậy, bọn họ đi lên, chẳng những không giúp được gì mà ngược lại chính là đi chịu chết.
Đồng thời, bọn họ cũng không nhịn được kinh hãi, có thể cùng Huyền cấp cường giả chiến đấu thành như vậy, gây ra tiếng vang lớn như vậy, thực lực của Trần Thiếu rốt cuộc đáng sợ như thế nào chứ?
- Không nên do dự, lập tức đi thông tri cho Chử Vĩ Thần viện trưởng…
Thấy những thành vệ quân này sợ tới mức ngây ngẩn cả người, không có một chút phản ứng, Tần Nguyệt Trì không nhịn được lo lắng nói.
- Nhưng mà Trần Thiếu?
Những thành vệ quân lúc này này mới phản ứng lại, nhưng trong lòng lại không nhịn được lo lắng, võ giả Huyền cấp, Trần Thiếu thật sự có thể chống đỡ được sao?
- Không cần lo lắng, ta tin tưởng Trần Nhi nhất định không có vấn đề gì, thật ra thì các ngươi càng sớm thông tri mấy người Chử vĩ thần viện trưởng, xác suất Trần Nhi sống sót lại càng lớn. . .
Tần Nguyệt Trì tuy rằng lo lắng vạn phần, nhưng thần trí nhưng lại vô cùng thanh tĩnh.
- Vâng!
Sau khi Tần Nguyệt Trì phân phó xong, đám thành vệ quân này giống như tìm lại được linh hồn và xương sống, đua nhau trấn định lại, rồi sau đó, ngoại trừ lưu lại hai người trông coi còn lại nhanh chóng tản ra, chạy thật nhanh đi tìm viện binh.
Bọn họ biết rõ đạo lý trong lời nói của Tần Nguyệt Trì, chỉ có tìm cường giả tới, mới có thể cứu Trần Thiếu.
- Trần Nhi, ta tin tưởng ngươi, nhất định không có chuyện gì!
Hai tay nắm chắc, Tần Nguyệt Trì nhìn ấy phòng ốc tràn ngập bụi mù, âm thầm cầu nguyện, ánh mắt vô cùng kiên định.
Một đao chém trúng Tần Trần, trong lòng Tả Đao vừa vui vừa giận.
Vui chính là, Tần Trần cuối cùng bị hắn chém giết, hơn nữa ba thanh phi đao lúc trước ngăn cản hắn, Tả Đao cũng liếc mắt nhận ra, là chân bảo của thiếu tông chủ Niệm Vô Cực.
Thì ra Niệm Vô Cực chính là do Tần Trần giết chết, mà hắn, chém giết Tần Trần , chẳng khác gì là lập công lớn.
Giận là, biết rõ bản thân mình sẽ bị chém, nhưng Tần Trần không ngờ lại không tránh né, liều mạng để bản thân mình bị chém trúng cũng muốn giết chết Lý Dương trưởng lão.
Điều này làm cho hắn nghĩ mãi không thông.
- Người này thật đúng là tàn nhẫn, biết rõ bản thân mình phải chết, cũng phải kéo theo một tấm đệm lưng, hoặc có thể hắn nghĩ dựa vào ba thanh phi đao kia có thể ngăn cản công kích của ta mà sống sót, thật sự là nực cười.
Tả Đao lắc đầu, thiên băng địa liệt là một trong những sát chiêu mạnh nhất trong Ma ngục đao pháp của hắn, đừng nói trước mặt chỉ là một Thiên cấp trung kỳ đỉnh phong võ giả, cho dù là cường giả cùng bậc Huyền cấp, cũng chưa chắc có thể tiếp được, hắn dám khẳng định, một đao này của mình chém xuống, Tần Trần khẳng định đã chết không thể ngờ, thậm chí thi thể cũng muốn biến thành mảnh vụn.
- Đáng tiếc Lý Dương.
Lắc đầu, Tả Đao xoay người, sự chú ý của hắn dừng lại trên người mấy người Tần Nguyệt Trì ở trong phủ.
Nếu động thủ, mấy người này hết thảy đều phải chết.
Vừa lúc muốn xuất thủ.
Đột nhiên...
Bụi mù tản đi, một đạo nhân ảnh chậm rãi hiện ra, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên xông đến, quanh quẩn trong đầu Tả Đao.
- Cái gì? Không có khả năng!
Sắc mặt Tả Đao đại biến, hắn thấy được Tần Trần, trong tay Tần Trần còn đang cầm trường kiếm.
Trong bụi mù, áo bào trên người Tần Trần, có chút rách nát, da thịt bên trong lộ ra ngoài, thoạt nhìn có vẻ thảm hại.
Thế nhưng, thân thể hắn lại hoàn hảo không chút tổn hại, chẳng những không bỏ mình, ngay cả tứ chi cũng đều vô cùng hoàn hảo, không có nửa điểm tàn tật.
Điều này làm cho Tả Đao hoàn toàn không thể tin vào mắt của mình.