Sau khi tú kiếm hấp thu hư ảnh linh hồn màu đen lại lần nữa trở nên ảm đạm, thân kiếm cũng không còn nóng bỏng, khôi phục bộ dáng cổ xưa vốn có.
- Đây là chuyện gì đang xảy ra?
Gương mặt Tần Trần như lạc vào mộng, hoàn toàn ngây dại.
Tuy không rõ ràng rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng Tần Trần hiểu rõ, hư ảnh linh hồn màu đen này hẳn là bị hút vào bên trong thân kiếm, không thể trốn ra ngoài.
Hơn nữa lúc này, Tần Trần cũng không có thời gian để ý tới những thứ này.
Sau khi hư ảnh linh hồn màu đen biến mất, cổ thư thần bí dường như mất đi mục tiêu, trong nháy mắt trở nên ảm đạm, sau đó biến mất không thấy.
Một lượng lớn linh hồn lực tinh thuần giống như thủy triều chảy vào bên trong linh hồn hải của Tần Tần.
Tần Trần có thể cảm nhận được rõ ràng, linh hồn hải của hắn lúc này đã được hoàn toàn lột xác, loại lột xác này, không chỉ trên mặt lượng mà là cả mặt chất.
Nhận được một lượng lớn linh hồn lực, khiến cho Tần Trần không có thời gian để ý tới thứ khác, chỉ có thể không ngừng hấp thu.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Tần Trần cuối cùng cũng hấp thu hết tất cả linh hồn lực, không còn sót lại chút nào.
- Đây là. . .
Bản nguyên linh hồn của hắn biến mất trong linh hồn hải, thay vào đó là một linh hồn hình người, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở chỗ kia.
- Tụ hồn thành hình, ta không ngờ lại thực sự thành công?
Tự lẩm bẩm, trong mắt Tần Trần tràn đầy vẻ khó tin.
Ông!
Một cổ linh hồn lực vô hình quét qua, Tần Trần cảm nhận được thế giới bên ngoài bao gồm cả mấy người Cát Phác.
Bọn họ bởi vì chờ đợi quá lâu, từng người một đều cảm thấy buồn ngủ, thậm chí có người gục xuống ngủ thiếp đi.
Linh hồn lực của Tần Trần, sau khi quét qua người đối phương, không ngờ đối phương lại không có chút phản ứng nào, căn bản không phát hiện ra.
- Linh hồn lực của ta đáng sợ như vậy sao?
Tần Trần mừng rỡ, linh hồn lực, là một lực lượng thuộc cấp độ cao thâm, so với tinh thần lực, càng thần bí nhiều.
Dưới thất giai, ngay cả tư cách tu luyện linh hồn lực cũng không có.
Nhưng mà lúc này linh hồn lực đã cường đại như thế, Tần Trần có thể không chút kiêng kỵ mà theo dõi bất kỳ võ giả nào thất giai trở xuống cũng sẽ không bị phát giác, so với dùng tinh thần lực theo dõi còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Mà càng làm cho Tần Trần vui mừng chính là, ngoại trừ linh hồn lực ra, tu vi của hắn, vừa rồi trong lúc giao phong, cũng không biết từ khi nào đã đạt đến Thiên cấp trung kỳ, tinh thần lực bởi vì linh hồn lực trở nên mạnh mẽ, mà lập tức tăng lên tới tam giai đỉnh phong.
Khoảng cách đến tứ giai, cũng chỉ cách một bước ngắn.
Thu hoạch lần này quả thực rất lớn.
Tần Trần mừng như điên.
Vốn chỉ là muốn đến Cát gia thu một khoản, không nghĩ tới thiếu chút nữa bị đoạt xác, nhưng cuối cùng lại lấy được chỗ tốt, thật khiến cho người khác kinh ngạc.
Không nói đến chuyện khác, chỉ tính riêng về việc tụ hồn thành hình, chính là một thu hoạch vô cùng nghịch thiên, không bảo vật nào có thể so sánh được.
- Tổ tiên Cát Gia chỉ sợ cũng không biết, lúc hắn lấy được tòa ngọc thạch này, bên trong có linh hồn cường giả từ thời thượng cổ đang ẩn tàng.
Tần Trần cảm khái.
Tổ tiên Cát Gia một lòng muốn phá giải cấm chế trên tế đàn, thậm chí thời điểm già sau đó chết đi, nội tâm vẫn tràn đầy tiếc nuối, muốn cho con cháu của mình, thay hắn hoàn thành nguyện vọng này.
Nhưng hắn căn bản không biết, chính vì hắn không cách nào phá giải cấm chế, mới có thể sống lâu như vậy, nếu không, cũng sớm đã bị người đoạt xác, hồn phi phách tán.
- Ừm, ta vậy cũng là, cứu người Cát gia.
Lắc lắc đầu, người thua thiệt chính là hắn a, may mà hắn có cổ thư, nếu đổi thành thiên tài Cát Gia đi vào, đã sớm chết đến không thể chết lại.
Bất quá, Tần Trần cũng không muốn để cho Cát gia biết được hết thảy chuyện phát sinh nơi này.
Hai tay nhanh chóng kết ấn, Tần Trần rất nhanh bày lại trận pháp khảo hạch của tổ tiên Cát Gia, xong xuôi mới ung dung ly khai tổ từ cấm địa.
- Tần Trần thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng đi ra.
Thấy được Tần Trần, mọi người Cát Gia vốn đang buồn ngủ, lập tức tỉnh táo lại.
- Tần Trần thiếu gia, làm sao, thu hoạch như thế nào?
Biết rõ Tần Trần không có khả năng thông qua khảo hạch, Cát Phác vẫn như cũ cười híp mắt đi lên, cố ý cười nói:
- Trần Thiếu ngươi ở bên trong thời gian dài như thế, xem ra nhất định thông qua khảo hạch?
Gương mặt Tần Trần phẫn nộ:
- Cái gì gọi là thông qua khảo hạch, Cát Phác gia chủ, ngươi lừa ta thật thê thảm a, ta mới vừa tham gia khảo hạch, còn chưa kịp phản ứng, đã bị phán nhất định thất bại, nói, phương diện này có phải là ... Các ngươi giở trò hay không?
- Làm sao có chuyện đó, không đúng a, dựa vào thiên phú của Tần Trần thiếu gia ngươi, thoạt nhìn có thể thoải mái thông qua khảo hạch? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ?
Cát Phác ra vẻ nghi ngờ.
Nhưng trong lòng thì không nhịn được cười to.
Phương diện này đương nhiên là có động tay động chân, không phải người Cát gia ta, căn bản không thể nào thông qua khảo hạch, còn muốn có được ngưng thần ngọc, nằm mơ đi.
- Đúng rồi Trần Thiếu, nếu ngươi khảo hạch thất bại, xảy ra chuyện gì mà lại ở bên trong thời gian dài như vậy? Cũng đã trải qua mấy canh giờ rồi
Cách đó không xa, một vị trưởng lão không nhịn được hỏi.
- Ta còn có thể làm gì, ta mới vừa đi vào một khắc, đã bị báo khảo hạch thất bại, sau đó tức giận không nhịn nổi, ở bên trong ngủ một giấc.
Ngủ một giấc?
Mọi người đều điên tiết, thiếu chút nữa hộc máu.
Bọn họ ở bên ngoài cực cực khổ khổ chờ đợi, nội tâm thấp thỏm vạn phần, không biết Tần Trần ở bên trong làm cái gì, nào ngờ đối phương không ngờ lại ở bên trong ngủ.
Này đặc biệt sao. . .
Biết sớm như vậy, bọn họ sao lại ở chỗ này khổ khổ chờ đợi mấy canh giờ, khẳng định đã sớm đi về nghỉ rồi.
- Ai, chỉ có thể nói Tần Trần thiếu gia ngươi vận khí không tốt, dựa vào thiên phú của ngươi, phải hoàn toàn có thể thông qua khảo hạch cấm địa mới đúng, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến Tần Trần thiếu gia không thu hoạch được gì.
Cát Phác thở dài nói, dường như đang buồn bực thay Tần Trần.
- Thật ra, ta cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất ngưng thần ngọc mà Cát Phác gia chủ nói, ta lấy được một khối.
- Ngươi lấy được ngưng thần ngọc?
Ánh mắt Cát phác trừng lớn, khóe miệng mở rộng hết cỡ, gương mặt khó có thể tin.
- Hẳn là vật này đi.
Tần Trần lấy ra một khối ngưng thần ngọc, cố ý nói:
- Cũng không biết khối này có phải là ngưng thần ngọc mà Các Phác gia chủ nói hay không.
Cái này. . .
Mọi người Cát Gia đều trợn tròn mắt, từng người một đều buồn bực đến mức hộc máu.
- Tần Trần thiếu gia, ngươi rốt cuộc làm gì mà lấy được ngưng thần ngọc?
Cát Phác cũng muốn điên rồi, thân là Cát gia gia chủ, hắn liếc mắt liền nhìn ra, khối Bảo Ngọc trong tay Tần Trần, chính là ngưng thần ngọc- bảo vật của Cát Gia bọn họ.
- Ta cũng không rõ ràng, ta khảo hạch thất bại, buồn bực ngủ một giấc, sau đó liền phát hiện khối ngọc này từ bên trong bay ra, một cách tự nhiên rơi vào trong tay ta.
Phốc phốc!
Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, tất cả mọi người Cát gia đều khóc không ra nước mắt.
Sớm biết như vậy, còn không bằng trực tiếp đưa cho Tần Trần 5 triệu ngân tệ, đây chính là một khối ngưng thần ngọc, cầm ra ngoài chính là thuộc loại vật báu vô giá, căn bản không thể nào định giá được.
Nhưng chuyện tới nước này, bọn họ cũng không có biện pháp khác.
Chỉ có thể nuốt nước mắt, tiễn sao chổi Tần Trần ra khỏi Cát gia.
Lúc này, Tần gia phủ đệ.
Lĩnh Nam Vương Triệu dẫn theo cường giả dưới trướng đi tới Tần gia, gặp được hai người Tần Phong và Tần Phấn đang trọng thương.
- Ngoại công, ngươi nhất định phải vì ngoại tôn báo thù!
Tần Phấn cắn răng nói.
- Phong nhi, Phấn nhi, các ngươi yên tâm, thù của hai người các ngươi, ngoại công nhất định sẽ thay các ngươi báo.
Thấy hai vị ngoại tôn của mình trở nên thê thảm như thế, lập tức mặt Triệu Trấn xuất hiện sát khí, lạnh giọng nói, một luồng khí tức đáng sợ từ trên người hắn tỏa ra, làm người khác sợ hãi.