Vũ Thần Chúa Tể

Chương 278: Huyết mạch trận

Chương Trước Chương Tiếp

- Cái gì?

Cát Phác sửng sốt một cái, những lời khuyên can vốn đã chuẩn bị, tất cả đều mắc kẹt tại yết hầu, đến mức mặt già đỏ lên, vô cùng khó chịu.

- Trước tiên đem 1 triệu ngân tệ đưa tới đây.

Đưa tay, Tần Trần cười nói.

Cẩn thận nhìn chằm chằm mi mắt của Tần Trần, Cát Phác lập tức phát hiện, mình bị tiểu tử này lừa rồi, tiểu tử này e là sớm đã quyết định đã đáp ứng, bản thân mình trong lúc nóng lòng không ngờ lại mắc lừa.

Đúng là buồn bực đến mức hộc máu.

- Xảy ra chuyện gì, lại đổi ý sao?

Thấy Cát Phác không có động tĩnh, Tần Trần chau mày một cái.

- Được được, ta mang đến cho ngươi!

Từ trên người lấy ra một xấp ngân phiếu, lòng dạ Cát Phác đau muốn chết.

tiểu tử đáng chết này, quả thực rất tinh quái.

- Ha ha, vậy ta muốn tiến vào, có chuyện gì cần chú ý không?

sau khi nhận ngân phiếu, Tần Trần cười cười hỏi.

- Không có, trực tiếp dọc theo con đường ngọc thạch này tiến vào là được.

Nét mặt Cát Phác xanh mét, có thể nói là đen như đáy nồi.

Tần Trần gật đầu, lập tức dọc theo đường nhỏ bằng ngọc thạch, đi về hướng tòa nhà bằng ngọc thạch phía trước.

Ông!

Một cổ lực lượng vô hình, trong nháy mắt tràn ngập thân thể hắn.

- Ồ!

Tần Trần ngẩn ra, lúc trước còn chưa cảm thấy có chuyện gì xảy ra, hiện tại nhìn kỹ, nơi này lại có một trận pháp vô cùng mịt mờ, những ngọc thạch nằm tán loạn bên trong rừng cây, bao gồm cả con đường nhỏ bằng ngọc thạch dưới chân mình, vậy mà đều là một phần của trận pháp.

Thế nhưng trận pháp này, cũng không phải là trận pháp công kích gì, cũng không phải trận pháp phòng ngự hay trận pháp mê hồn, mà là một loại, tương tự với đại trận tẩm bổ.

Đồng thời càng đến gần tòa nhà bằng ngọc thạch, lực lượng khiến cho linh hồn thoải mái lại càng mạnh.

- Có chút ý tứ.

trong lòng Tần Trần hơi động, bước vào bên trong tòa nhà bằng ngọc thạch.

Đợi đến lúc thân ảnh của Tần Trần biến mất, vài tên trưởng lão của Cát gia đều cười lạnh.

Cát Tấn cười nhạo nói :

Tần Trần này quả thực rất tự tin, thật sự cho rằng hắn có thể thông qua khảo hạch của tổ tiên chúng ta sao?

- Ha ha, khảo hạch chi pháp, không phải con cháu của Cát gia, hoàn toàn không có khả năng thông qua khảo hạch, Tần Trần mặc dù thiên phú cao hơn nữa, cũng không có khả năng có được ngưng thần ngọc.

- Cũng thật là ngu ngốc.

Một đám người khôi phục biểu tình lúc đầu, trong ánh mắt đều là ý khinh miệt.

- Đủ rồi, các ngươi còn mặt mũi để nói, nếu không phải các ngươi không biết che dấu, lão phu cũng không mất 1 triệu ngân tệ.

Cát Phác không nhịn được gầm lên một tiếng, mặt xanh mét cũng biến thành đen thui.

Bọn người kia quả thật không biết che giấu, nếu không mình cũng không bị gạt 1 triệu ngân tệ.

trong lòng vài trưởng lão cũng không nói nên lời, nếu không phải con trai ngươi gây chuyện, Cát gia lại đụng phải một sát sinh như thế nào.

- được rồi, người này chẳng mấy chốc sẽ thất bại đi ra, mọi người đều thu liễm, vội vàng đưa người này đi thì hơn.

Phất phất tay, Cát Phác mất hết cả hứng, vẻ mặt buồn thiu.

Cát gia bọn họ từ trước đến nay chưa từng gặp qua chuyện như vậy, nhưng đối mặt với người mà ngay cả hội trưởng Huyết Mạch Thánh Địa Đông Phương Thanh cũng phải đến cửa nói xin lỗi, bọn họ cũng không có biện pháp gì.

Bên kia.

Tần Trần đi vào trong tòa nhà bằng ngọc thạch, lập tức cảm nhận được một cổ khí tức lạnh như băng đánh tới, cả người giống như bị dội một chậu nước lạnh.

Đồng thời linh hồn càng thêm thư thái, dường như đi đến một chỗ ôn nhuận để bồi dưỡng linh hồn.

- Di, loại cảm giác này. . . Ngưng thần ngọc chỉ có thể ngưng luyện tinh thần lực, nhưng mà không nghe nói có thể tẩm bổ linh hồn? Chẳng lẽ nơi này, còn có bảo vật khác giúp tẩm bổ linh hồn sao?

Tinh thần lực là tinh thần lực, linh hồn lực là linh hồn lực, hai thứ này hoàn toàn khác biệt, võ giả của năm nước Tây Bắc cũng chưa chắc có thể phân biệt rõ ràng nhưng Tần Trần lại hết sức thấu biết.

Cảm thấy nghi ngờ, Tần Trần tiếp tục đi vào bên trong.

Rất nhanh liền tới đến bên trong tòa nhà, phía trước xuất hiện lồng ánh sáng màu trắng, ngăn cản đường đi của hắn.

Tần Trần quan sát một hồi, phát hiện bố trí của nơi này hết sức kỳ lạ, có một cảm giác cổ xưa, dường như đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi vậy.

- Ngọc này?

Vuốt lên mặt ngoài tòa nhà bằng ngọc thạch, Tần Trần hơi thất thần, khí tức phát ra từ cổ ngọc này, căn bản không phải thiết lập từ mấy trăm năm trước, dường như như là đã trải qua vô tận năm tháng, ít nhất cũng đã trải qua mấy ngàn mấy vạn năm lịch sử.

Hơn nữa, dưới tình huống bình thường, hàn tâm ngọc gặp tinh thần lực, sẽ có ảnh hưởng nhất định, thế nhưng hiện tại Tần Trần ở bên trong tòa nhà được xây dựng hoàn toàn bằng hàn tâm ngọc, chẳng những không có chút nào không thoải mái, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.

- Đây không phải là hàn tâm ngọc, mà là. . . Hàn Phách ngọc!

Tinh thần lực xông vào bên trong tòa nhà, đột nhiên, Tần Trần mở to mắt, thất thanh kêu lên.

Lời đồn, nơi cực bắc, có một loại Hàn Phách ngọc, có thể bảo quản linh hồn.

Vào thời thượng cổ, có vài người bị trọng thương, vào lúc sinh mệnh sắp biến mất, thân hữu của hắn, liền lợi dụng Hàn Phách ngọc, làm thành quan tài ngọc, ổn định linh hồn của đối phương, sau đó nghĩ biện pháp cứu chữa.

Loại ngọc thạch này, vô cùng quý trọng, mặc dù là ở Vũ Vực cũng rất khó gặp, không nghĩ tới ở vùng đất hoang vu vắng vẻ tại một tiểu gia tộc Tây Bắc, lại có một khối to như thế.

- Hí!

Không nhịn được hít một hơi khí lạnh, Tần Trần âm thầm kinh hãi, hiện tại hắn hoàn toàn không tin tòa nhà bằng ngọc thạch này, chính là do lão tổ Cát Gia mấy trăm năm trước thiết lập, đối phương căn bản không có năng lực này.

- Đáng tiếc những Hàn Phách ngọc này, trải qua năm tháng, khả năng bảo tồn linh hồn, gần như đã tiêu tán không còn, khó trách khiến ta nhận lầm là hàn tâm ngọc.

Vừa cẩn thận cảm nhận khối ngọc thạch, Tần Trần thở dài lắc đầu.

Vốn nếu như là Hàn Phách ngọc còn mới, cho dù cầm đến Vũ Vực, cũng là vật vô giá, thế nhưng khối Hàn Phách ngọc này, năng lượng bên trong gần như biến mất, đã không còn giá trị nữa rồi.

- Mặc kệ, đây chính là khảo hạch mà Cát Phác nói, đi vào nhìn một chút rốt cuộc có gì bên trong?

Cất bước tiến vào trong vầng sáng trắng, toàn bộ màu trắng bừng lên, lập tức từng đạo hào quang màu trắng sáng lên, những ánh sáng này tràn vào trong cơ thể Tần Trần, thoáng chốc hóa thành từng sợi tơ, xuyên thấu thân thể Tần Trần, như đang thăm dò gì đó.

Mỗi một sợi tơ xuyên thấu thân thể Tần Trần, Tần Trần liền cảm nhận được lực cản.

Mà những sợi tơ đó càng lúc càng tiến vào, lực cản cũng càng lúc càng lớn.

cảnh tượng bên trong tòa nhà bằng ngọc thạch, cũng càng thêm rõ ràng, phía trên một đài cao, chung quanh từng miếng ngọc bài lơ lững không ngừng lưu chuyển.

- Đó là. . . Ngưng thần ngọc?

Tần Trần thấy ngọc bài lơ lửng bốn phía, lập tức kinh hãi, những ngọc bài này, không ngờ lại đúng thật là ngưng thần ngọc.

Mà ở trên đài cao kia, dường như còn đặt một khối ngọc bài, rốt cuộc là ngọc bài gì thì hắn không thấy rõ hình dáng.

Vào lúc Tần Trần chuẩn bị tiếp cận để nhìn rõ hơn, ông, đột nhiên, hào quang trên vầng sáng trắng, dường như cảm ứng được gì đó liền chấn động mạnh, bất ngờ lại hiện lên vô số sợi tơ đỏ, hóa thành một trận pháp cổ quái, muốn đẩy Tần Trần ra ngoài.

- Đây là. . . Huyết mạch trận? tên khốn kiếp Cát Phác.

Thấy trận pháp này, Tần Trần không nhịn được tức giận mắng to.

Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ Cát Phác tại sao nguyện ý để cho mình đi vào, thì ra cái gọi là khảo hạch, chính là bị hạn chế về huyết mạch, phải là đệ tử của Cát Gia, mới có thể thông qua màn ánh sáng trắng này, nếu không một khi tiến vào bên trong, cho dù là thiên phú cao hơn nữa, cũng sẽ bởi vì không có huyết mạch, mà bị bài xích.

Mà đối với võ giả bình thường, căn bản nhìn không ra lai lịch của trận pháp này, chỉ có thể cho là mình thiên phú không đủ, cho nên mới không thể thông qua khảo hạch.

Không ngờ được Cát Phác chính là tính toán như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️