- Ha ha, không nghĩ tới Tần Trần thiếu gia lại còn là một đại sư giám ngọc, thật sự là làm tại hạ bội phục.
Cát Phác sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Các trưởng lão khác trên gương mặt cũng hiện lên kinh ngạc.
Bảo Ngọc bên trong tổ từ cấm địa, tất cả đều là tổ tiên Cát gia để lại, thuộc loại chủng loại vô cũng quý hiếm, trên thị trường vốn dĩ không thế tìm thấy.
Hơn nữa trải qua nhiều năm dãi gió dầm mưa như thế, những ngọc thạch này, dáng dấp ban đầu của những ngọc thạch này cũng đã bị che lấp, không nghĩ tới Tần Trần vậy mà thoáng cái liền nhận ra, thực khiến cho bọn họ giật mình.
Phải biết, mặc dù là bọn họ, lần đầu thấy những ngọc thạch này, cũng không thể hoàn toàn nhận ra.
Vốn tưởng rằng Tần Trần sẽ bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh sợ, nào ngờ sau khi kinh ngạc, lại lộ ra vẻ thất vọng:
- Ta còn tưởng rằng thứ gì tốt, bất quá là một vài ngọc thạch cổ xưa, những ngọc thạch này mặc dù có chút giá trị, nhưng cũng bình thường, Cát gia chủ không phải là muốn cầm những thứ này đến gán nợ chứ?
Phốc phốc!
Nghe xong lời Tần Trần, vẻ kinh ngạc trên mặt tất cả trưởng lão biến thành cực kỳ bất mãn, thiếu chút nữa
Ngươi nếu nhận ra những ngọc thạch này, chẳng lẽ không biết giá trị của chúng sao? Một khi mang ra thị trường, toàn bộ Tây Bắc ngũ quốc đều vì chúng mà trở nên điên cuồng, chen chúc mà đến.
Còn dám nói bình thường, khẩu khí thật lớn.
Bọn họ nào biết rằng, kiếp trước, Tần Trần bảo bối gì mà chưa từng thấy, kiếp này, tuy không coi ai ra gì, nhưng cũng cảm thấy hứng thú đối với một số bảo vật có thể đề thăng thực lực của bản thân.
Mà những ngọc thạch trước mặt này, tuy rằng quý hiếm, nhưng đối với thực lực của hắn không có chút tác dụng nào, nếu muốn lấy ra bán, như vậy trực tiếp cầm ngân tệ vẫn thuận tiện hơn.
Cát Phác sững sờ, ngay sau đó lại nở nụ cười:
- Tần Trần thiếu gia kinh tài tuyệt diễm, có quan hệ không tệ với Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa, bảo vật gì mà chưa từng thấy qua, tự nhiên sẽ không quan tâm những ngọc thạch này, thế nhưng bảo vật mà lão phu nói, cũng không phải những ngọc thạch này, mà truyền tộc chi bảo chân chính ở trong tổ từ cấm địa chính là... Ngưng thần ngọc!
- Ngưng thần ngọc?
Tần Trần nhíu mày, hồi tưởng lại cổ lực lượng lúc bước vào linh hồn cảm nhận được, không khỏi sững sờ, chẳng lẽ cổ lực lượng kia, toát ra từ ngưng thần ngọc?
Cát Phác lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nói:
- Nghe nói Tần Trần thiếu gia cũng là Luyện Dược Sư, tự nhiên biết tầm quan trọng của tinh thần lực, ngưng thần ngọc có thể ngưng luyện tinh thần lực của võ giả, hàng năm đeo ở trên người, vào lúc không để ý đến, sẽ làm tinh thần lực của võ giả phá lệ mạnh mẽ, Tần Trần thiếu gia cũng hiểu được, tinh thần lực có quan hệ với thiên phú của võ giả, một khi tinh thần lực mạnh, cũng đại biểu lực lĩnh ngộ của võ giả sẽ trở nên mạnh mẽ, nếu như Tần Trần thiếu gia có được loại bảo vật này, tương lai việc lên cấp Luyện Dược Sư nhị phẩm, chỉ sợ không còn xa, không biết loại bảo vật này, có thể dùng để thay thế 5 triệu ngân tệ hay không?
Thần sắc trên gương mặt Cát Phác thập phần tự tin, thế nhưng biểu tình của các trưởng lão chung quanh lại hết sức lạnh nhạt.
- Cát gia chủ có thể cam tâm tình nguyện đưa loại bảo vật này cho ta sao?
Tần Trần nhíu mày, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Ngưng thần ngọc đích xác vô giá, đừng nói là ở Tây Bắc, cho dù đặt ở Vũ Vực, cũng có chút quý hiếm.
Dù sao tinh thần lực vô cùng quan trọng, huyết mạch sư, Luyện Dược Sư, Luyện Khí sư, luyện kim sư. . . Gần như bất kỳ một loại nào, đều cần tinh thần lực cường đại làm hậu thuẫn, dưới điều kiện như vậy, nếu như có bảo vật có thể đề thăng tinh thần lực, đích xác sẽ khiến vô số người tranh đoạt , có thể nói đây là bảo vật vô giá.
Thế nhưng, tên gia hỏa Cát Phác này, ngay cả 5 triệu ngân tệ cũng không nỡ lấy ra làm sao lại tự nguyện giao ngưng thần ngọc ra?
- Chuyện này có gì là không nỡ?
Cát Phác cáo già cười xảo quyệt, chỉ tay về tòa nhà bằng ngọc thạch phía trước, cười nói:
- Nhưng mà, ngưng thần ngọc này, ở bên trong cấm địa của tổ tiên Cát Gia chúng ta, muốn có được nó, trước hết phải thông qua khảo hạch chi pháp do tổ tiên Cát gia sáng lập, nếu không mặc dù là lão phu, cũng không có quyền lấy ra, mấy trăm năm nay, số đệ tử thiên tài của Cát gia đã từng thông qua khảo hạch chi pháp chỉ vỏn vẹn ba người, mỗi người đều chiếm được một khối ngưng thần ngọc. Mà ở thế hệ lão phu, còn chưa có đệ tử nào thành công qua, bất quá, dựa vào thiên tư của Tần Trần thiếu gia, thoạt nhìn chắc là không có vấn đề.
- Ba người?
Tần Trần cười lạnh một tiếng, "Ý tứ của các hạ, là để cho ta xông vào khảo hạch chi pháp này, một khi thông qua, lấy được ngưng thần ngọc liền trở về, không thông qua, nợ nần liền xóa bỏ?
- Ha ha, đúng là như vậy, dùng ngưng thần ngọc đổi 5 triệu ngân tệ, Tần Trần thiếu gia cũng sẽ không thua thiệt. Hiện tại, phải xem Tần Trần thiếu gia có bản lãnh và can đảm kia hay không.
Toàn bộ người Cát gia đều theo dõi hắn, không khí xung quang cũng vì vậy mà thoáng cái an tĩnh lại.
Trong đó có không ít trưởng lão, ánh mắt đều lộ ra vẻ nhạo báng, dường như khẳng định Tần Trần nhất định không thể thông qua.
Mà Cát Phác thì nhìn bộ dạng đắn đo muốn đáp ứng của Tần Trần, lực hấp dẫn của ngưng thần ngọc đối với Luyện Dược Sư có bao nhiêu quan trọng, hắn hết sức rõ ràng, chỉ cần là Luyện Dược Sư, sẽ không ai có thể cự tuyệt.
- Cát gia chủ, khảo hạch chi pháp này nếu khó khăn như thế, ta xem ta hay là quên đi.
Trước mắt bao người, Tần Trần cười híp mắt nói.
- Nếu đã đáp ứng, vậy. . .
Cát Phác nghe Tần Trần lên tiếng, trực tiếp cười híp mắt nói , nhưng mà sau khi nghe rõ ràng nội dung, thiếu chút nữa chết nghẹn, con ngươi lập tức trừng tròn xoe:
- Cái gì? Quên đi?
- Đúng vậy.
Tần Trần bất đắc dĩ buông tay, "Nếu khó khăn như thế, ta nghĩ nghĩ, hay là trực tiếp cầm 5 triệu ngân tệ có vẻ có lời, hơn nữa Cát gia chủ ngươi nhìn biểu tình của trưởng lão Cát gia, mỗi một người đều liệu định ta không thể thông qua, bọn họ đều là trưởng lão Cát gia, đối với khảo hạch này khẳng định hiểu rất rõ, nếu tất cả đều khẳng định ta sẽ thất bại, vậy ta còn đáp ứng làm cái gì, một khi thất bại, đây chính là tay không mà về, thật không đáng.
- Các ngươi. . .
Nhìn những vẻ mặt ngạc nhiên của các trưởng lão phía sau, Cát Phác tức giận đến mức hộc máu, đám người kia đều là óc heo sao, ngay cả đóng kịch cũng không biết?
- Tần Trần thiếu gia, ngươi suy nghĩ nhiều quá, theo lão phu biết, trong lịch sử của Cát gia ta có ba vị thiên tài thông qua khảo hạch, xét về tu vi, đều không thể so với Trần Thiếu.
vẻ mặt Cát Phác ôn hòa.
Các trưởng lão khác lần này đã có kinh nghiệm, đua nhau gật đầu.
- Hay là thôi đi.
Tần Trần lắc đầu, thần sắc kiên quyết:
- Một khi thất bại, cái gì cũng không có, còn có, ta cũng không phải người tham lam, chỉ cần Cát gia chủ đưa ta 5 triệu ngân tệ là được rồi, ngưng thần ngọc gì gì đó, hay là để lại cho thiên tài Cát Gia các ngươi dùng đi.
Cát Phác quả nhiên là bị chọc giận, do dự một chút, cắn răng một cái,nói:
- Chuyện này, nếu Trần Thiếu đáp ứng tham gia khảo hạch, cho dù thông không thông qua, ta đều cho ngươi 1 triệu ngân tệ, nhưng nếu ngươi không đáp ứng, vậy ta cũng không có biện pháp, Cát gia ta đích xác không thể nào lấy ra 5 triệu ngân tệ đưa ngươi.
- Hơn nữa, đối với thiên tài tuyệt thế như Trần Thiếu mà nói , bất kỳ thực lực tăng lên như thế nào đều có ý nghĩa to lớn, quyết không thể bỏ qua đấy, cho dù xác suất rất nhỏ, cũng đáng giá thử một lần, không phải sao?
Cát Phác tận tình khuyên nhủ.
Hắn vốn tưởng rằng Tần Trần sẽ do dự một chút, nào ngờ nghe đến đó. . .
- Được thôi, ta đáp ứng ngươi vậy.
Tần Trần trực tiếp gật đầu, sảng khoái lưu loát.