Vũ Thần Chúa Tể

Chương 276: Tổ từ cấm địa

Chương Trước Chương Tiếp

- Cát Gia chủ, ngươi đây là đang đùa ta sao!

Tần Trần hơi nheo mắt lại, lười chẳng muốn nói tiếp, một kiếm chém xuống.

- Ngươi. . .

Cát Phác tức giận run người, đối phương rõ ràng là đang lừa gạt bọn họ, chẳng lẽ 1 triệu ngân tệ còn không thể thoả mãn tên tiểu tử này sao?

Hơn nữa, hắn cũng không nói bậy, Cát Gia mặc dù là hào môn ở Đại Tề Quốc, nhưng cũng không thể cứ vậy lập tức lấy ra 5 triệu ngân tệ, số tiền này cơ hồ tương đương với tiền tích cóp hai ba năm của Cát Gia bọn họ, mặc dù là Cát Gia, cũng muốn thương gân động cốt.

- Phụ thân, mau cứu ta, cho dù không thể xuất ra ngân tệ, bảo vật của Cát gia chúng ta như vậy nhiều, chẳng lẽ không thể lấy ra chống đỡ sao?

Thật vất vả hồi sinh, mắt thấy Tần Trần còn muốn tiếp tục động thủ, Cát Châu sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng hét lớn.

Cát Gia tuy rằng không thể lập tức lấy ra 5 triệu ngân tệ, thế nhưng dựa vào gia nghiệp của Cát Gia, tích trữ mấy trăm năm qua, bảo vật trong nhà vô số, tùy tiện lấy ra mấy món, cũng có thể đáp ứng số bạc này.

- Ha ha, ngươi nhìn, Cát Châu thiếu chủ đây mới thật sự là có ý muốn giải quyết vấn đề, Cát gia các ngươi kinh doanh tại vương đô nhiều năm như vậy, sẽ không đến nỗi ngay cả một chút bảo vật cũng không có chứ, cứ mang ra để quy đổi, ta đây cũng không ngại.

Tần Trần cười nói.

Trên thực tế, dựa vào kiến thức và tu vi của hắn mà nói, ngân tệ đối với hắn căn bản không trọng yếu, nếu quả thật muốn kiếm tiền, chỉ tính riêng về những thứ ở Đan các, cũng nhiều hơn 5 triệu không biết bao nhiêu lần.

Thứ mà hắn đang cần đúng là các loại bảo vật, đặc biệt là bảo vật có thể đề thăng thực lực và tu vi.

Cát Phác nghe Tần Trần nói xong, thiếu chút nữa hộc máu, trong lòng đau khổ:

- Ngươi đương nhiên không ngại, đây chính là bảo vật của Các Gia chúng ta.

Thế nhưng, dưới tình huống này, không thể không cứu Cát Châu, dù sao hắn cũng là con trai duy nhất của mình, tương lai còn thay mình thừa kế vị trí gia chủ Cát Gia.

Bỗng nhiên, mắt Cát Phác sáng lên, tựa như nghĩ đến cái gì, nói:

- Bảo vật của Cát gia chúng ta đích thật là vô số, ta cũng không ngại làm chủ giao cho Tần Trần thiếu gia, chỉ có điều không biết Tần Trần thiếu gia có bản lĩnh nhận hay không?

Lời này vừa nói ra, người của Cát gia tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Gia chủ không phải là muốn đem bảo vật trong bảo khố gia tộc giao ra đấy chứ, những bảo vật này, giá trị đích xác vượt qua 5 triệu, nhưng đều tài sản gia tộc tích lũy trong nhiều năm, tùy tùy tiện tiện giao ra, cũng quá tiện nghi cho Tần Trần rồi.

- Gia chủ. . .

Vài trưởng lão không nhịn được lên tiếng phản đối.

Phất tay một cái, sắc mặt Cát Phác lạnh lùng, nói:

- Các ngươi không cần phải nói, chuyện này ta đã có chủ trương.

Tần Trần nhíu mày, thản nhiên nói:

- Không biết Cát gia chủ nói ta có bản lĩnh nhận hay không, là ý gì?

Hắn nhạy cảm đến bực nào, lập tức cảm thấy Cát Phác quyết định như thế, dường như có nguyên nhân gì đó.

- Ha ha, là như vậy, bảo vật của Cát gia ta tuy nhiều, nhưng trong đó vật đáng giá 5 triệu ngân tệ lại không nhiều lắm, chỉ có mấy món gia truyền chi bảo của Cát Gia mới đáng giá, chỉ có điều những bảo vật này, đều nằm bên trong tổ từ cấm địa của Cát Gia, cho dù là người của Cát Gia, cũng không thể tùy tiện đi vào, nếu như Tần Trần thiếu gia có hứng thú, cùng lắm có thể thử một lần.

- Tổ từ cấm địa? Chuyện này. . .

Nghe được lời Cát Phác, tất cả trưởng lão đột nhiên bừng tỉnh, trong đó Cát Tấn không nhịn được kinh hô một tiếng, hai mặt nhìn nhau.

lúc này biểu tình trên mặt các trưởng lão khác cũng vô cùng cổ quái, có cau mày, có quái dị, có kinh ngạc.

Vẻ mặt của mọi người, Tần Trần nhìn qua đã hiểu rõ, cười lạnh nói:

- Cát Phác gia chủ, thoạt nhìn biểu tình của chư vị, dường như đề nghị của các hạ có vấn đề.

- Khụ khụ.

Cát Phác làm bộ ho hai tiếng, sắc mặt được che giấu rất tốt, nói:

- Phương diện này, đích xác có chút vấn đề, trong lúc nhất thời không thể nói rõ, không bằng mời Tần Trần thiếu gia đi theo ta.

Dứt lời, đám người tách ra tạo thành một lối đi ở giữa, Tần Trần tuy rằng cảm thấy nghi ngờ, nhưng không sợ hãi, đi theo đám người Cát Phác đi vào bên trong nội viện Cát Gia.

phủ đệ Cát gia, tọa lạc tại phồn hoa bực nhất vương đô Đại Tề Quốc, gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, chiếm diện tích thập phần to lớn.

Bên trong hậu viện, các loại đình viện lầu các nhiều không đếm xuể, hơn nữa không hổ là ngọc thạch thế gia, khắp nơi trong phủ toàn bộ đều dùng ngọc thạch để xây, khiến cho người ta cảm thấy mới mẻ.

Trong chốc lát mọi người đã đi đến một nơi cây cối tươi tốt.

Nơi này, có một số ngọc thạch kỳ lạ, nhìn qua vô cùng cổ xưa, bên trên còn có một tầng rêu màu xanh, thoạt nhìn mang màu sắc lịch sử lâu đời, đã trải qua không ít năm tháng.

Ở giữa rừng cây um tùm, lại có một tòa nhà xây bằng ngọc thạch, ở nơi này xuất hiện tòa nhà như vậy lại phá lệ thoát tục và siêu nhiên.

Đồng thời, ở bên trong rừng núi tràn ngập khí tức thần kỳ, khiến cho người khác sinh ra cảm giác kỳ dị, dường như đang đặt mình trong một thế giới khác.

Đồng thời, Tần Trần cảm giác khi tiến vào nơi đây, linh hồn của chính mình dường như hơi ba động, giống như giữa một ngày nóng nhất mùa hạ uống một ngụm nước lạnh, nội tâm vô cùng thoải mái, tất cả lỗ chân lông đều giãn ra.

Đồng tử Tần Trần co rụt lại, định thần nói:

- Nơi này là địa phương nào? Ta cảm giác thật kỳ quái.

Cát Phác mỉm cười, nói:

- Nơi này là tổ từ của Cát Gia ta, cũng là cấm địa của Cát Gia, nơi này có rất nhiều ngọc thạch, đều là bảo vật mà Cát gia thu thập mấy trăm năm qua, vô cùng trân quý, trong đó có không ít ngọc thạch cổ xưa có lịch sử lâu đời.

- Ồ? Ta xem một chút.

Tần Trần sững sờ, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy bên trong núi rừng, nơi nơi phủ đầy ngọc thạch, đều chôn bên trong bùn đất, thậm chí còn dưới chân, còn có con đường nhỏ bằng ngọc thạch, trực tiếp thông đến tòa nhà xây bằng Ngọc thạch kia.

- Đây là. . . Thanh hoa ngọc!

Nhìn con đường bằng ngọc thạch dưới chân, Tần Trần không nhịn được thốt ra.

Thanh hoa ngọc, là một loại ngọc thạch vô cùng quý hiếm, sở dĩ được gọi là Thanh hoa ngọc là do bên trong có hình dáng hoa văn của thanh hoa, bản thân phát ra khí tức cổ xưa, có thể dùng làm mắt trận rất tốt, cho nên thường xuyên được sử dụng bên trong trận pháp, giá trị không rẻ .

Loại ngọc thạch này, bên trong ngọc thạch điếm bình thường, rất khó tìm được, không nghĩ tới trong phủ Cát gia, lại có như thế dùng Thanh hoa ngọc lát đường.

- Khối này, là Lưu Ly Bát Bảo ngọc!

Tiếp đó, ánh mắt Tần Trần rơi một góc trong rừng cách đó không xa, chỗ ấy để một khối ngọc thạch, mặc dù bị rong rêu bao trùm, nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể thấy bên trong phát ra màu lưu ly, có 8 loại hoa văn, hiển nhiên là Lưu Ly Bát Bảo ngọc trong truyền thuyết.

Loại ngọc thạch này, lại càng quý hiếm, nghe nói xuất phát từ phương tây cực nóng, bởi vì hàng năm trải qua sự nung đúc của khí hậu, cho nên mới có màu lưu ly, đồng thời khả năng chịu nhiệt vô cùng tốt , có thể dùng luyện khí, luyện chế một số bảo binh Hỏa Hệ.

- Cái đó là. . . Hàn tâm ngọc!

Cuối cùng, ánh mắt Tần Trần bên trên tòa nhà giữa rừng.

Hàn tâm ngọc, là một loại Bảo Ngọc mang tính hàn, phát ra hàn khí rét buốt, đối với thân thể người không thể tạo thành thương tổn, nhưng có thể ăn mòn tinh thần, nếu đeo lâu dài, đối với tinh thần sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định, nhưng dùng trong luyện khí vô cùng trân quý.

Những Bảo Ngọc này, ở bất kỳ chỗ nào của Tây Bắc, đều vô cùng hiếm thấy, tuy nhiên giá thành không chỉ nghịch thiên mà là vô giá, hơn nữa lại vô cùng hiếm có, không nghĩ tới tại Cát gia, lại tùy ý đặt khắp nơi, thật khiến cho người ta kinh ngạc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️