- Ha ha, Cát gia chủ tính toán thật hay.
Nhìn bộ dáng lão luyện của Cát Phác, Tần Trần cười ha hả, hừ lạnh nói:
- giấy nợ này, là lúc trước Cát Châu thiếu chủ tự mình đồng ý, các hạ chỉ hành hung một trận, đã nghĩ xóa bỏ, cũng quá ngây thơ rồi? Lúc trước Cát Châu ở bên ngoài Đan Các ngoại mai phục bản thiếu, nhờ tu vi bản thiếu cao thâm mới may mắn không chết, nhưng cũng là mình đầy thương tích, bị thương thảm trọng, nằm hơn nửa tháng mới được, ngươi hành hung hắn một trận, như vậy cũng tính là xong rồi sao?
Phốc!
Cát Châu ở một bên nghe xong, trực tiếp hộc máu.
Vô sỉ, quả thực quá vô sỉ, lúc trước Tần Trần rõ ràng không bị thương chút nào, ngược lại thì hắn và ngay cả Liên Bằng còn có nhiều hộ vệ, bị đánh đến mức thoi thóp, thậm chí tài vật trên người đều bị cướp sạch, hiện tại lại còn nói bản thân mình đầy thương tích, trên đời này sao lại có người vô sỉ đến như vậy?
Trong lòng Cát Châu vô cùng hối hận, hắn nghĩ Tần Trần căn bản là không dám đến Cát gia đòi nợ, không nghĩ tới hắn lại thực có can đảm tới, hơn nữa phụ thân còn không dám vọng động, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước dù có bị đánh chết hắn cũng không dám đi gây sự với Tần Trần.
- Hừ, 5 triệu ngân tệ, gia chủ, tiểu tử này căn bản chính là muốn lừa gạt chúng ta.
Một vị thiên tài Cát gia đứng bên cạnh nhìn không được, không khỏi nhìn chằm chằm gầm lên.
- Lường gạt?
ánh mắt Tần Trần phát lạnh, nhìn về phía đối phương:
- Cát Châu thiếu gia nhà ngươi lúc trước muốn giết bản thiếu, chẳng lẽ mệnh của bản thiếu lại không đáng giá 5 triệu ngân tệ? Xem ra người Cát Gia các ngươi đây là không muốn tiếp tục nói chuyện?
Trong mắt hắn hiện lên hàn quang nhè nhẹ, khí thế bức người, đệ tử kia nội tâm cả kinh, không nhịn được lùi lại hai bước.
- Câm miệng cho ta!
Cát Phác nhìn thuộc hạ của mình gầm lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Trần, cau mày nói:
- Vậy Tần Trần thiếu gia cảm thấy thế nào là tốt? Chuyện này bất quá là tiểu nhi nhất thời không biết, khoản tiền này trước không nói cùng Cát gia có quan hệ như thế nào, mặc dù là có chút xíu can hệ, Cát gia ta cũng gánh không nổi. Tiền là tiểu nhi thiếu, bây giờ lão phu cũng đã đem tiểu nhi giao cho các hạ, ngươi muốn tìm liền tìm hắn đi!
Sắc mặt Tần Trần trầm xuống:
- Ngươi đường đường hào môn vương đô, sao lại ngay cả 5 triệu ngân tệ cũng không lấy ra được? Xem ra các hạ là không muốn trả, như vậy cũng được, vậy cứ theo lời Cát gia chủ nói, lấy mệnh của Cát gia thiếu chủ đến đổi vậy!
Nhẫn trữ vật nhoáng lên một cái, hắn lấy kiếm sắt từ bên trong ra, trên người tràn ngập sát khí, một kiếm hướng về phía cổ Cát Châu chậm rãi đâm xuống.
- Đừng a, phụ thân, nhanh cứu ta.
trong mắt Cát Châu đều là vẻ sợ hãi, con ngươi cũng muốn nhảy ra ngoài, cả người run run lợi hại, không nhịn được kinh hoàng hét to.
Hắn không nghĩ tới, phụ thân không ngờ lại thật không cứu mình, một kiếm này chém xuống, cổ và người liền chia lìa, tuyệt đối sẽ phải chết không ngờ.
Lúc trước sở dĩ hắn viết giấy nợ, là ỷ vào tâm lý Tần Trần tuyệt đối không dám đến cửa đòi nợ, thậm chí còn nghĩ có cơ hội sẽ lấy lại danh dự.
Thế nhưng ngày hôm qua thấy Tần Trần tại phường thị phô trương cường thế, ngày hôm nay sau khi nhận được tin tức Tần Trần tại Đan Các giam Kỳ Vương cùng Đoạn Việt, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, thấp thỏm lo âu, ngay cả cổng chính cũng không dám ra ngoài.
Hy vọng có thể tránh khỏi.
Không nghĩ tới, bây giờ mới xế chiều, Tần Trần không ngờ lại thật sự đi tới Cát gia, lại lớn lối như thế, một mình đi tới, thế nhưng phụ thân còn không dám động đến hắn, ngược lại đem mình đánh một trận, sau đó giao cho đối phương xử lý.
Giờ này khắc này, bản năng cầu sinh lập tức chiếm cứ đầu óc của hắn.
- Tần Trần, không. . . Không. . . Trần Thiếu, tha mạng, ta có mắt không biết Thái Sơn, đắc tội Trần Thiếu ngươi, ngàn vạn cầu ngươi tha mạng cho ta.
Cát Châu sợ tới mức nước mắt cũng rơi xuống, không ngừng cầu khẩn.
Hắn biết phụ thân đánh mình là muốn tính toán gì, chính là ỷ vào Tần Trần không dám giết mình, nhưng đối phương là ai, trải qua nhiều chuyện như thế, Cát Châu biết hắn chính là người không sợ trời không sợ đất, nghe nói ngay cả vương tử của Đại Ngụy quốc cũng dám giết.
Vạn nhất Tần Trần hạ quyết tâm ngoan độc, hướng hắn hạ thủ, vậy cái mạng này của hắn. . .
- Tha mạng?
Tần Trần lắc đầu:
- Lúc trước ngươi và Liên Bằng ám sát ta, ta đã tha cho ngươi một mạng, nhưng không nghĩ tới Cát gia ngươi lớn như thế mà lại không muốn ra tiền chuộc ngươi, vậy không có biện pháp, thiếu nợ thì trả tiền, không có tiền thì đền mạng, đạo lý chính đáng, muốn trách, chỉ trách phụ thân ngươi, đừng tính trên đầu ta.
hàn mang trong mắt nhoáng lên một cái, Tần Trần hơi dùng lực, kiếm khí bạo trướng, hướng về phía cần cổ Cát Châu chém xuống.
Một kiếm này nếu chém xuống thật, đầu Cát Châu nhất định rơi xuống đất.
- A!
Đệ tử Cát gia đứng chung quanh đều hét lên kinh ngạc.
- Gia chủ.
Những trưởng lão của Cát Gia cũng hét lên kinh ngạc, trong ánh mắt bắn ra hào quang phẫn nộ.
- Chậm đã.
Cát Phác làm như thế, đúng như Cát Châu nghĩ, chẳng qua là ôm tâm tư Tần Trần không dám động thủ, lừa gạt cho qua chuyện, không nghĩ tới đối phương thực có can đảm hạ thủ, trong kinh hoảng, vội vàng một chưởng đánh ra.
- Coong!
Chưởng khí tức giận cùng kiếm khí va chạm, phát ra tiếng nổ kịch liệt, trường kiếm trong tay Tần Trần, cơ hồ là khó khăn xẹt qua cổ Cát Châu, rồi sau đó chém trên mặt đất.
Phốc xuy một tiếng, kiếm khí dâng trào, trên mặt đất xuất hiện một vết kiếm, sâu nửa thước, giống như một lỗ hổng dữ tợn bị một lực mạnh mẽ đánh xuống, vô cùng đáng sợ.
- Ô!
Cát Châu bị dọa đến mức hô to một tiếng, một mùi khai truyền đến, không ngờ lại bị dọa đến mức tiểu trong quần, đồng thời trên cổ xuất hiện một đạo tơ máu, máu tươi trào ra.
Hiển nhiên nếu Cát Phác không xuất thủ kịp thời, chỉ sợ một kiếm này đã khiến đầu Cát Châu rơi xuống đất rồi.
- Tần Trần, không ngờ ngươi lại dám hạ thủ.
tất cả trưởng lão của Cát gia đều phẫn nộ, trong mắt từng ngươi đều nhanh chóng phun ra lửa.
sắc mặt Cát phác cũng âm trầm, không nghĩ tới Tần Trần thực có can đảm hạ thủ, sắc mặt đỏ lên, hận không thể một chưởng chụp chết Tần Trần.
Thế nhưng, cảm nhận được uy lực một kiếm trước đó của Tần Trần, lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm nay tại Đan Các, trong lòng phảng phất có một chậu nước lạnh dội xuống, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
- Di, không phải các ngươi để cho ta tùy ý giết hắn sao? Sao đến lúc ta ra tay lại không đồng ý rồi?
Tần Trần lộ ra vẻ ngờ vực.
Chế trụ tức giận trong lòng, Cát Phác trầm giọng nói:
- Tần Trần thiếu gia không hỗ là kỳ tài ngút trời, tu vi cao thâm, lão phu bội phục, bất quá, tu vi của Tần Trần thiếu gia như thế, tiểu nhi bất quá là một phế vật, đừng nói giết Tần Trần thiếu gia, cho dù là muốn đánh..... bị thương cũng không có khả năng.
- Ý tứ của Cát gia chủ là ta đang lừa ngươi sao?
Tần Trần sầm mặt lại.
- Lão phu không phải ý tứ này, bất quá, 5 triệu ngân tệ quá mức khoa trương, Cát gia chúng ta hoàn toàn không có khả năng xuất ra.
giọng của Cát Phác hơi mềm nhũn.
- Vậy thì không có lý.
Tần Trần nhấc trường kiếm:
- Đường đường là Cát gia, hào môn đứng đầu vương đô, ngay cả 5 triệu ngân tệ cũng không lấy ra được, lừa quỷ sao.
Nói xong, trường kiếm trong tay của hắn nhoáng lên một cái, lại muốn lần nữa chém xuống.
Cát Phác cả giận nói:
- Tần Trần, Cát Gia tuy là hào môn, nhưng mà muốn rút tiền, cũng không phải nói lấy là có thể lấy ra, ngươi không nên quá phận như thế!
Tần Trần mỉm cười, kinh ngạc nói:
- Cát Phác gia chủ, nếu các ngươi không lấy ra được, ta cũng không cưỡng cầu, lấy mệnh của Cát Châu đến đổi, ta rất hào phóng, không ngại.
- Ngươi. . .
Cát Phác tức giận, nói:
- Tần Trần, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho Cát gia ta, 5 triệu ngân tệ thật sự là quá nhiều, Cát gia chúng ta căn bản không lấy ra được, chúng ta rất có thành ý, ngươi chí ít cũng biểu hiện chút thành ý có được không.
- Vậy Cát gia ngươi có thể xuất ra bao nhiêu?
- Nhiều nhất là 1 triệu!
Cát Phác cắn răng.