Thiếu niên này, thoạt nhìn chỉ có 16 17 tuổi, ăn vận bình thường, chậm rãi đi tới, nhưng khiến cho người khác cảm giác bị chèn ép mãnh liệt.
- Ngươi là người nào, dám đến Cát gia ta giương oai.
Vài tên đệ tử Cát gia sắc mặt trầm xuống, cất bước tiến lên.
Cát tấn trưởng lão mang vẻ mặt kinh nghi (ngạc nhiên và nghi ngờ), thiếu niên đối diện này quá trẻ, quả thực quá phận, hơn nữa mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng khí tức trên người lại hết sức đáng sợ, không ngờ lại khiến cho cường giả Thiên cấp hậu kỳ như hắn cũng cảm nhận được một chút áp lực.
- Ha ha, vừa rồi không có thông báo danh tính là ta sơ sót, tại hạ Tần Trần, tới Cát gia để bái phỏng.
Tần Trần vừa đi vừa nói, không chút nào câu nệ đi lại trong phủ đệ Cát gia, lửng thửng đi dạo trong sân giống như đi dạo trong hoa viên nhà mình.
Thần thái và cử chỉ kia, lập tức chọc cho con cháy Cát gia phẫn nộ, từng người một cả người tỏa ra sát khí.
Nhưng đồng tử của Cát Tấn trưởng lão lại co rụt, nội tâm trầm xuống.
- Ngươi là. . . Tần. . . Tần Trần!
Mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ, lùi lại hai bước.
Nếu nói là hai ngày này, toàn bộ vương đô danh tiếng người nào lớn nhất, ngoại trừ Tần Trần, chưa có người thứ hai.
Vô luận là thiên tài lãnh đạo Đại Tề Quốc, tiến vào trận chung kết tỷ thí ngũ quốc, hay là ngày hôm qua tại phường thị, đánh Lý gia và Tần gia, thậm chí còn ngày hôm nay, tại Đan Các giam Kỳ Vương cùng Huyết Mạch Thánh Địa Đoạn Việt, đều khiến vương đô chấn động.
Sát tinh như vậy, toàn bộ vương đô, cơ hồ không có người không biết, không người không hiểu.
Cát Gia không thể nào không biết.
- Ấy, hắn chính là Tần Trần?
Vốn là thần sắc của con cháu Cát gia có chút lớn lối, tất cả đều sợ tới mức đua nhau hoảng sợ lùi lại.
Trán Cát Tấn rịn ra mồ hôi lạnh, tiến lên phía trước nói:
- Thì ra là Tần Trần thiếu gia, không có từ xa tiếp đón, tại hạ Cát gia cát tấn, không biết Trần Thiếu tới Cát gia ta có chuyện gì.
Tư thái của hắn hạ thấp, không còn bá đạo lớn lối như lúc vừa rồi.
Đây chính là người ngay cả Kỳ Vương cùng Huyết Mạch Thánh Địa Đoạn Việt cũng dám giam, trên cơ bản toàn bộ vương đô người dám đắc tội hắn, sẽ không có quả ngon để ăn.
Ví dụ như ngày hôm qua đan dược hào môn Lý gia, kinh doanh bao nhiêu năm, mới lăn lộn địa vị này, nào ngờ chỉ trong vài phút, đã bị Đan Các hủy bỏ tư cách hợp tác, một chốc rớt xuống phàm trần.
Tuy rằng, đều là nhà quyền thế, Lý gia căn bản không thể so sánh với Cát Gia, thế nhưng đối mặt một sát tinh như thế, Cát Tấn cũng không nhịn được run sợrong lòng.
- Thì ra là Cát Tấn trưởng lão.
Tần Trần chắp tay nhoẻn miệng cười:
- Lần này ta tới đây, không có chuyện gì khác, là đến đòi nợ.
- Đòi nợ?
Cát Tấn sững sờ, không rõ ràng cho lắm, "Các hạ đây là ý gì?
Lúc này hai gã hộ vệ ở một bên chen miệng nói:
- Cát Tấn trưởng lão, Tần Trần nói Cát Châu thiếu chủ nhà chúng ta nợ tiền hắn.
- Nợ tiền? Chuyện này sao có thể?
Cát Tấn cảm thấy khó có thể tin, nếu như nói Cát Châu đắc tội Tần Trần, hắn còn tin tưởng, nhưng nếu nói là Cát Châu thiếu tiền hắn, đó là chuyện không có khả năng, dựa vào tài lực của Cát gia, sao lại có thể nợ người khác?
- Đây là giấy nợ, phía trên còn có sự đồng ý của Cát Châu thiếu chủ các ngươi, dựa vào tu vi của Cát Tấn trưởng lão, khẳng định có thể phân biệt được giấy này là thật hay giả.
Cũng không nhiều lời, Tần Trần lấy giấy nợ đem ra.
- Ahhh, 5 triệu ngân tệ? !
Cát Tấn giật nảy mình, mặc dù có kiêng kỵ Tần Trần, cũng không nhịn được phẫn nộ:
- Tần Trần, ngươi không phải đang nói đùa chứ, số tiền trên giấy nợ lớn như vậy, Cát Châu thiếu gia sao có thể thiếu ngươi nhiều như vậy?
5 triệu ngân tệ, mặc dù là đối với Cát gia mà nói, cũng là một khoản tiền vô cùng to lớn, đừng nói là Cát Châu, cho dù là Cát gia gia chủ, cũng không có khả năng thiếu nợ dạng này.
Tần Trần cười nói:
- Cát Tấn trưởng lão an tâm chớ vội, chính ngươi nhìn kỹ một chút, đồng ý trên giấy nợ có thể nói là thật.
Gương mặt Cát Tấn hiện lên vẻ không dám tin, nhưng vẫn là ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy đồng ý và kí tên, đích thật là chữ viết của Cát Châu thiếu chủ, dường như không phải là làm giả, trán lập tức rịn ra mồ hôi lạnh, nói:
- Nếu thật là giấy nợ, tại hạ không có cách nào xử lý, nhất định phải bẩm báo gia chủ đại nhân, còn xin Tần Trần thiếu gia chờ chốc lát.
Hắn không dám thất lễ, nói xong vội vàng xông vào nội viện, thân hình lóe lên một cái rồi biến mất.
Rất nhanh, nội viện truyền đến tiếng động ồn ào, đồng thời trong phủ đệ Cát gia không ít người biết được tin tức, đua nhau vọt tới, chỉ chốc lát xung quanh liền có hơn trăm người, đứng cách đó không xa chỉ chỉ chõ chõ.
Những người này tu vi đều vô cùng đáng sợ, không hổ là đứng đầu hào môn đứng đầu vương đô, mặc dù là đệ tử trẻ tuổi, cũng có tu vi trên Địa cấp, mấy vị lớn tuổi hơn một chút thì tất cả đều có tu vi Thiên cấp.
Trong lúc rối loạn, đoàn người đi ra, người đi đầu mặt như bạch ngọc, chính là Cát gia gia chủ Cát Phác, sau hắn, một đám cường giả của Cát gia, một đám cũng như Cát Tấn, đều là cường giả Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong.
- Thì ra là Tần Trần thiếu gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, ha ha, ha ha ha.
Cát Phác vừa đến, liền bật cười ha hả, dường như gặp được bạn hữu, vô cùng nhiệt tình, "Tần Trần thiếu gia muốn tới, sao không sớm thông tri cho ta biết để Cát mỗ chuẩn bị sớm, ra cửa nghênh tiếp, quét dọn giường chiếu nghênh đón.
Hắn cười, chân lực trên người dao động, thân hình mặc dù không khôi ngô, lại như một ngọn núi lớn, hùng hậu thâm trầm, khiến cho người khác có cảm giác bị áp bức.
- Cát Phác này lại là cường giả Huyền cấp sơ kỳ?
trong lòng Tần Trần hơi động, cười nói:
- Không dám làm phiền Cát Phác gia chủ, tại hạ tới cửa, bất quá là tiện đường đòi nợ, Cát Phác gia chủ chỉ cần thanh toán nợ nần rõ ràng, Tần mỗ liền rời đi, không cần phiền toái như thế.
- Nợ nần?
Ánh mắt Cát Phác trở nên ác liệt, đối với hậu phương phất tay một cái, phẫn nộ quát:
- Đem nghiệt tử kia mang ra đây cho ta.
- Vâng!
Đám người lúc này nhường ra một con đường, vài tên tôi tớ Cát gia mang một thiếu niên đến, ném xuống đất.
Thiếu niên kia cả người máu me đầm đìa, xem bộ dáng là bị hung hăng đánh đập, bộ dáng có chút thê thảm, chính là Cát Châu.
Cát Phác thở dài:
- Nghiệt tử không hiểu chuyện, chọc giận Tần Trần thiếu gia, hơn nữa viết giấy nợ lung tung, nhưng đây là chuyện cá nhân của hắn, không nên ghi tạc trên đầu Cát gia ta, lão phu đã đem hắn hung hắn giáo huấn, hiện tại giao cho Tần Trần thiếu gia xử trí , mặc kệ kết quả như thế nào, lão phu tuyệt đối không cau mày.
- Phụ thân, cứu ta, cứu ta!
Cát Châu bắt đầu kêu khóc..., nghe phụ thân nói muốn đem mình giao cho Tần Trần , mặc kệ kết quả, lập tức sợ tới mức hồn vía cũng bay mất.
- Hừ, nghiệt tử, ngươi còn có mặt mũi gọi ta sao, dám chọc đến Tần Trần thiếu gia, đây không phải là muốn chết sao, buồn cười.
Cát Phác quát lạnh, sầm mặt lại.
Lúc trước hắn biết được tin tức, trong lòng kinh hãi, lập tức gọi Cát Châu tới, biết được hắn và ngay Liên Bằng bởi vì bất mãn Tần Trần, không ngờ lại mai phục đối phương, kết quả chẳng những không thành công, ngược lại bị hành hung một trận, viết giấy nợ, lập tức giận không chỗ phát tiết.
Tần Trần là nhân vật gì? Ngươi không biết sao? Quả thực chính là một sao chổi Tang môn.
Cho dù không có sự tình mấy ngày nay, lúc trước tại học kỳ cuối tại Thiên Tinh học viện, người này khiến cho tướng Tần gia Tần Dũng tu vi mất hết, thủ đoạn tàn nhẫn, làm Tần gia đều buồn bực không chịu nổi, vô lực ứng đối, ngươi làm bừa cái gì, bởi vì một chút ân oán, lại dám mai phục đối phương, đây chẳng phải là muốn kéo cả gia tộc xuống nước sao?
Lại càng tức giận chính là Cát Châu vì bảo vệ tánh mạng, lại viết giấy nợ 5 triệu ngân tệ , gia chủ vì quá tức giận mà đánh Cát Châu một trận.
Trong lòng đã có chủ ý, đánh chết cũng không nhận giấy nợ này.